Nắng tháng Ba

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
Vậy là tạm biệt nhé những ngày mưa phùn, gió rét căm căm, tạm biệt những chiếc áo bông to sụ, những tấm chăn dày ấm.

Một sớm mai thức giấc, ta ngỡ ngàng xiết bao khi thấy đất trời đổi thay, mới hôm qua đây thôi trời vẫn còn rất lạnh, vậy mà qua một đêm tựa như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, tiết trời ấm lên hẳn với nắng vàng lấp lóa khắp mọi ngõ ngách. Chắc hẳn không chỉ riêng ta mà với tất cả mọi người, vạn vật đều mong chờ thời khắc này. Vậy là tạm biệt nhé những ngày mưa phùn, gió rét căm căm, tạm biệt những chiếc áo bông to sụ, những tấm chăn dày ấm. Ta khẽ chào đón một tháng Ba ngọt ngào với muôn vàn tia nắng ấm áp.

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Ta cứ đằm mình trong màu nắng lấp lánh, muốn chạy ra giữa khoảng sân bao la mà chạm tay vào dải vàng và được “tan chảy” cùng chúng cho thỏa bao nhiêu tháng ngày đợi mong. Ta cảm tưởng như tạo hóa đang ưu ái cho một tháng Ba tươi đẹp để chắt lọc những gì tinh túy nhất vào màu nắng diệu kì. Đó là màu nắng mang màu vàng nhẹ của mỡ gà sóng sánh, của giọt mật ong non đầu mùa đang hình thành và của dải lụa vàng mơ phất phới giữa bầu trời lộng gió. Ta chẳng biết miêu tả sao cho đúng, đủ màu nắng tháng Ba. Chỉ biết rằng nó lấp lánh, diệu kì, hiện hữu trước mắt, làm say đắm bao kẻ si tình và mê hoặc khiến cho người ta phải đắm nhìn.

Nắng tháng Ba là nắng ấm. Hơi ấm đánh thức bao chồi non bật nhú, tạo nên một màu xanh ngập tràn đồi núi, ruộng đồng, bờ bãi. Hơi ấm khiến cho những cọng rêu nơi góc sân cứng cáp vươn mình với màu xanh đậm kiêu hãnh. Hơi ấm giục cây lúa đẻ nhánh, dày đặc. Và hơi ấm gọi cánh én từ phương xa về nhả từng bản nhạc trên không trung da diết. Hơi ấm hân hoan trong bước chân của người đi ra đồng thảnh thơi nhổ cỏ. Hạt bùn lấp lánh trên gót chân, vương lên vầng trán người nông dân tần tảo. Và trong ánh mắt ta thấy được ngời sáng niềm tin yêu, hi vọng vào một mùa mới bội thu...

Nắng tháng Ba là nắng thơm. Cái thơm đến từ sự khô khén hong khô vạn vật. Là cọng rơm vàng khô cong chờ bà nhặt nhạnh làm chổi. Nhát chổi lạo xạo dưới nền gạch. Chú mèo tam thể nằm lười lim dim đôi mắt, nhúm lông rung lên theo cơn gió thoảng qua. Mẹ trải những quả bồ kết mới hái phơi cho thật khô khén rồi cất bỏ lọ. Ta lại nhớ nồi nước gội đầu của mẹ năm xưa. Nồi nước sóng sánh, vàng màu cánh gián. Tay mẹ sần sùi cầm gáo dừa múc từng gáo khoát lên lọn tóc mây. Tóc gội xong được hong khô dưới nắng. Nắng thơm từng lọn tóc, thơm mùi bồ kết và thơm tình yêu thương mẫu tử. Nắng đi tới đâu, vạn vật thơm tới đó. Nhìn nắng, ta lại nhớ mẹ đến da diết, thấy bóng mẹ rõ nét, thật gần gũi, cặm cụi trong những lần phơi áo, phơi chăn. Như một lúc nào đó, kí ức lại đưa ta tới những câu thơ trong bài thơ “Nắng lên” của nhà thơ Lưu Trọng Lư: “Tôi nhớ mẹ tôi thủa thiếu thời/ Lúc người còn sống tôi lên mười/ Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội/ Áo đỏ người đưa trước dậu phơi...”.

Nắng tháng Ba mang màu nắng thanh xuân, màu nắng của sức trẻ. Tuổi trẻ với ta đong đầy hạnh phúc khi khoác trên mình chiếc áo xanh, mũ tai bèo rong ruổi khắp mọi miền đi tình nguyện. Sức trẻ sôi sục trong huyết quản. “Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên” - câu khẩu hiệu đến giờ vẫn còn đúng và truyền cảm hứng với lớp lớp thế hệ trẻ. Đó là những ngày tháng Ba nắng vàng ướt đẫm tấm áo xanh ta đã khóc, cười với những mảnh đời khốn khó, vất vả. Ta quệt vội giọt mồ hôi mặn chát trên trán, ngăn chúng không rơi vào mắt. Ta hát khúc hát bài ca tuổi trẻ. Dẫu có khó khăn, nhưng với ta sẽ không bao giờ chùn bước. Đi xa để yêu thương hơn đồng loại, để trái tim mình thổn thức những yêu thương. Và năm tháng thanh xuân ấy, có màu nắng tháng Ba cùng đồng hành, chứng giám.

Màu nắng tháng Ba hiện tại nhưng cũng là kí ức. Cảm ơn cuộc đời cho ta được trọn vẹn tận hưởng những vạt nắng ngọt, cho ta thêm nhiều hồi ức tuyệt đẹp, để ta thênh thang bước vào đời với những yêu thương.

Có thể bạn quan tâm

Chòi rẫy

Chòi rẫy

(GLO)- Trong rẫy của người Jrai bao giờ cũng có một cái chòi. Sau khi thu hoạch nông sản, tất cả sẽ được cất giữ tại chòi rẫy.
Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Ngồi ngắm sương mù

Ngồi ngắm sương mù

(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”. 
Chờ mùa

Chờ mùa

(GLO)- Ông bà thường nói: Mưa lúc nào mát mặt lúc ấy! Đó là khi trời oi bức, khô hanh, chứ lê rê mãi hoài món “đặc sản” mưa cao nguyên thì quả thực là... rát mặt. Thức dậy trong tiếng mưa rơi ràn rạt trên mái hiên sau một đêm chập chờn, hẳn là nhiều người sẽ có tâm trạng chờ mùa, chờ nắng.
Nhớ thu xưa

Nhớ thu xưa

(GLO)- Ngày ấy, khi những cây mù u trong vườn nhà nở chùm hoa trắng phảng phất hương thơm thì tôi biết trời đã sang thu.
Thân thương quà tặng

Thân thương quà tặng

(GLO)- Tặng quà và nhận quà là một phần trong cuộc sống của mỗi người, trong mọi nền văn hóa. Dù ở hoàn cảnh khác nhau, món quà không giống nhau, nhưng tình cảm dành cho nhau luôn là điều đáng quý.
Nỗi lo mùa mưa

Nỗi lo mùa mưa

(GLO)- Hồi trước, vào những ngày mưa dầm, má tôi thường nhìn trời mà than: Mưa vầy đồng ngập nước hết, lúa hư lấy gì mà ăn đây!
Gác bếp ngày mưa

Gác bếp ngày mưa

Nhìn cơn mưa đổ xuống như trút mà hắn thở dài. Cả tháng nay mưa liên miên. Mưa lang thang qua những mái ngói nâu trầm, rỉ rả trong từng kẽ hở của thưng ván.
Sự chân thành

Sự chân thành

(GLO)- Sau khi bố mất, bạn tôi đưa mẹ lên thành phố sống cùng. Vì vốn quen với cuộc sống nông thôn, với anh em, hàng xóm láng giềng ở quê nên bà thường bảo buồn, muốn về nhà. Con cái động viên kiểu gì bà cũng không chịu ở.

Hoàng hôn Tây Nguyên

Hoàng hôn Tây Nguyên

(GLO)- “Người đã hẹn đi về phía núi/để thấy hàng thông châm lá vào chiều/khi nỗi nhớ gối lên hoàng hôn ngủ/ta thành ngọn đá chờ trông”. Văng vẳng bên tai mấy câu thơ trong bài “Đá núi” của tác giả Lữ Hồng, khi tôi đang lặng người ngắm hoàng hôn buông nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.
Hương mùa thu

Hương mùa thu

(GLO)- Miền Trung quê tôi không có mùa thu như ngoài Bắc. Nhưng ấn tượng về mùa thu trong tuổi thơ tôi là mùa thị chín vàng ươm.
Căn bếp ngày xưa

Căn bếp ngày xưa

(GLO)- Con trai tôi từ nhà hàng xóm trở về với khuôn mặt đầy nhọ. Thằng bé nhoẻn miệng cười tươi, trên tay là củ khoai lang nướng. Con đưa tay quệt ngang trán, lớp nhọ trộn lẫn với mồ hôi khiến mặt càng thêm nhem nhuốc. Chỉ bấy nhiêu thôi mà lòng tôi lại rộn lên bao xúc cảm.

Chiếc đèn bão

Chiếc đèn bão

(GLO)- Mấy hôm nay, trời mưa dầm dề khiến tôi lại nhớ tới chiếc đèn bão. Mẹ tôi nói, chiếc đèn này có mặt trong gia đình trước lúc tôi chào đời. Sở dĩ người ta gọi là đèn bão vì nó có khả năng chịu gió bão rất tốt.
Tình bạn

Tình bạn

(GLO)- Tôi có một ông bạn đã quá cố. Khi còn sống, cuộc sống gia đình ông không mấy hạnh phúc. Bù lại, ông có rất nhiều bạn.

“Như vị muối chung lòng biển mặn”

“Như vị muối chung lòng biển mặn”

(GLO)- Nhiều lần, tôi thử đứng trước những cánh đồng muối để tìm cho được vẻ đẹp lấp lánh trong những câu chuyện về đời muối. Những hạt muối đi vào đời sống, nếp nghĩ của bao người và chứa đựng cả một đại dương yêu thương.