Cái mũ phớt của ba

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Ngày còn độ tuổi trung niên, ba tôi có cái mũ phớt dành đội vào những dịp long trọng cần ra ngoài như hội họp, tiệc tùng.
Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Người quê tôi vẫn gọi mũ phớt là mũ nỉ. Gọi vậy cũng không sai, bởi chiếc mũ được làm bằng nỉ, hấp cứng từ vành đến thân, giá khá đắt. Cái mũ phớt của ba đẹp thật: xám màu lông chuột, thân oval tựa hình giọt nước. Các cạnh mũ nổi gờ thẳng đứng, cứng cáp. Chóp mũ cắt ngang, trũng lòng bằng đáy cũng lượn oval. Một băng vải cùng màu làm đai mũ may cuốn quanh, chia đôi thân với vành. Vành rộng tỏa ngang, nhiều đường chỉ khâu chạy vòng song song níu giữ lớp vải lót bên dưới và tạo thành gờ nhấp nhô bên trên để phá tính phẳng lì, đơn điệu.

Độc đáo nhất là mép vành cong vểnh không đều: uốn mạnh góc phải phía sau và từ từ hạ “độ cao” tới mức gần nằm ngang nơi góc trái phía trước. Trạng thái “lệch” một cách điệu đàng. Không hiểu sao mỗi khi nhìn vành mũ tôi cứ hình dung ra một chiếc… đĩa bay (UFO) trong các phim khoa học giả tưởng đang là là bay nghiêng; dáng dấp thanh thoát nhẹ nhàng nhưng rất hoạt!

Nói vậy để hiểu vì sao anh em tôi mê chiếc mũ phớt của ba lắm lắm. Bình thường thì chớ có hòng đụng đến được bởi đi đâu về là ba lập tức bọc mũ vào túi ni lông, cất trên nóc tủ cao. Thế nên, muốn sờ được vào mũ cho đỡ thèm phải chịu khó chờ ba đội mũ đi công việc vừa về giở mũ khỏi đầu là lập tức xáp vô, nằn nì xin ba cho… đội thử!

Được ba đồng ý là tôi sung sướng lắm, rón rén đón lấy mũ, cầm lâu lâu chút, cảm nhận lớp nỉ mịn màng dưới mấy ngón tay trước khi chính thức đội lên đầu, xong chạy ra đứng trước gương. Trời ạ! Trong gương là một… quý cô sang chảnh đang nhìn tôi chằm chằm, cười nhe nguyên hàm răng sún chứ nào phải tôi!

Anh em tôi mê cái mũ, còn ba thì trân quý. Nhớ có lần anh Hai nghịch ngợm, đợi ba vắng nhà lén bắc ghế leo lên lấy cái mũ xuống. Loay hoay không cẩn thận, anh khiến mũ tuột tay, rớt đánh bộp xuống đất. “Tai nạn” khiến đỉnh mũ móp nhẹ. Hôm sau, ba đi công việc, lấy mũ ra khỏi bao, dòm trước dòm sau và phát hiện “sự cố”. Bữa ấy, anh Hai được mẻ tái mét mặt mày, tưởng no đòn với ba. May mà ba chỉ cười.

Sau này lớn chút, tò mò tìm hiểu tôi mới biết: cái tên “phớt” (fedora) có gốc từ tiếng Hy Lạp cổ, có nghĩa là “quà tặng của Thiên Chúa”. Hèn chi trông nó đẹp và tinh tế đến vậy.

Lan man nghĩ thêm chút nữa, tôi mới sực nhớ cái mũ phớt của ba là quà tặng của mẹ. Ba tôi trân quý, nâng niu món quà tặng cũng là điều dễ hiểu, khi với một nông dân nghèo, lam lũ như mẹ, việc tích cóp đủ tiền để mua cho chồng cái mũ phớt là chuyện không đơn giản chút nào.

Có thể bạn quan tâm

Ký ức của ba

Ký ức của ba

Bảng khám bệnh điện tử hiển thị con số 106, tôi ngó quanh quất tìm ba tôi. Ông già lại đi lung tung đâu đó. Tôi hớt hải chạy quanh sảnh bệnh viện: “Kia rồi”, chiếc áo kaki màu xanh bộ đội.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...