Tự khúc phù dung

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Nếu chọn loài hoa sắc hương lộng lẫy, vị trí ấy không dành cho phù dung. Loài hoa bền bỉ cùng tháng ngày càng không phải phù dung.

Và cũng thế, loài hoa mang ý nghĩa cao sang, mỹ miều, phù dung có lẽ còn lâu mới “có cửa”. Vậy mà, giữa dịu dàng ngát hương và rực rỡ sắc thắm của cúc, dẻ, mộc, hồng, lan, huệ… phù dung vẫn thiết tha bung nở, nhắc nhở nhân gian sự tồn tại hối hả, chóng vánh của mình bằng những gì tinh khôi, đằm thắm nhất.

Vì muốn tìm một khóm phù dung trồng bên góc vườn, tôi đã nhiều lần thất vọng và ngậm ngùi khi nghe lời khuyên của các chủ vườn: “Ui chao trồng làm chi cái giống sớm nở tối tàn ấy!”. Vậy mà loài hoa này vẫn cứ ám ảnh mãi cho đến một ngày, chúng được trồng vào vị trí chỉ cần mở cửa, cánh hoa mỏng manh, tinh khôi đã thân thương đón chào!

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Không hương, phù dung bù đắp khiếm khuyết bằng sắc. Không phải thứ sắc tầm thường mà rực tràn, biến ảo không ngừng: sáng trắng, trưa hồng, chiều hồng đậm. Sắc trắng tinh khôi như ban mai, bình minh, bừng thức, trong trẻo, ngây thơ. Rồi thình lình chuyển sắc thành màu hồng thắm, thiết tha nồng đượm rồi man mác nhạt phai, chia lìa.

Cái chớp mắt của thời gian từ sáng đến trưa, từ chiều vào tối diễn tiến trên một cánh hoa thật, nhanh chóng, ngỡ ngàng. Lay động trong nắng, trong gió, màu thời gian như đồng hiện, như nói hộ lòng ta đây buổi sớm mai, kia thời mãn khai để rồi sẽ héo úa xế tà. Con người thực nhạy cảm với thời gian, khi ý thức đời người thật ngắn ngủi.

Không hương, lại “sớm nở tối tàn”, phù dung bù đắp cho mình bằng vẻ đẹp mong manh mà mãnh liệt, chân thực mà diệu vợi, ngắn ngủi mà luyến lưu… Một vẻ đẹp thực hư hồ khó nắm bắt, lộng thắm đó rồi lụi tàn thoáng chốc, như tên gọi của chính nó! Phù dung, cánh mỏng rung rinh, giữa gió táp, mưa sa vẫn sống đời lộng lẫy, kiêu hãnh và kiên cường.

Giữa trời đông xám xịt, giữa mùa hè oi bức, đỏng đảnh thoắt nắng thoắt mưa, phù dung tận hiến đời mình. Nó không kén chọn mùa, không kén chọn tiết. Bốn mùa, phù dung vẫn vô tư tụ mầm, trổ lộc, hào phóng đơm bông, bung nụ, phô sắc khoe nhan.

Tôi quý phù dung bé bỏng, mong manh ở cái nết ấy. Cứ như cái tiết tháo thanh cao của người con gái đẹp không màng tiếng đời “nổi trôi, hư ảo, chóng tàn”. Không hương, không bền, nhưng phù dung đều đặn siêng hoa, lặng thầm chuyển màu vào nhịp chảy miên man của ngày, của tháng năm.

Trong khoảnh khắc hiện tại trôi qua thành quá khứ, giữa cuộc đời đổi thay, dâu bể này, phù dung dường như đang nhắc nhở ta sống hết mình, chân tình và tận độ, bởi nếu chẳng thế, sẽ còn giây phút nào cho ta nuối tiếc, dở day. Đó có lẽ là ý nghĩa đáng quý nhất của một loài hoa.

Sen tàn để lại hương, phù dung lưu chữ “tình”. Một chữ tình thật đời, thật người, thắm thiết để rồi tàn, mà tàn “là thể phách, còn là tinh anh”. Càng ngắn ngủi càng muốn lưu giữ bằng chất sống thật đậm, thật sâu. Chữ tình của một loài hoa chan chứa bao lời nhắn nhủ, tựa như chữ tình của đời Kiều tài sắc mà nổi nênh, hồng nhan mà truân chuyên bạc phận. Cũng vì chữ tình ấy mà Kiều đã sống và yêu đến cháy lòng, khổ và đau đến nát lòng.

Ý thức hay định mệnh chữ tình, Kiều không chọn chốn “thong dong” để ngồi trong yên ổn, đứng trong vững vàng, nàng đã sống một đời phong ba, một đời bi thương, một đời phát tiết anh hoa.

Ngẫm ra, trong kiếp phù vân mây nổi, giữa cõi nhân sinh bộn bề, có mấy người dám chọn cách sống và yêu như phù dung-dành trọn cái chớp mắt mong manh từ bình minh tới hoàng hôn-chỉ để nâng niu và chắt chiu một chữ tình?

Phù dung cánh mỏng, mong manh mà rực sắc. Trong gió mưa, trong nắng hanh vẫn bền bỉ, âm thầm đợi mặt trời mọc, đợi mặt trời lặn, cần mẫn giữa thinh không, lặng im đến nghiệt ngã. Lặng im bằng cách không-lưu-hương, dẫu chỉ là một chút thoảng qua trong gió, để nhắc nhở người vô tình, người hay quên, người hờ hững…

Chỉ còn lại trong cánh hoa, trong cái đẹp mong manh ngắn ngủi, phù dung lặng lẽ cất khúc vô thường, bằng nhạc điệu của sắc màu, bằng tiết điệu của đổi thay, bằng cả những tình điệu nỉ non say đắm của cõi trần.

Có thể bạn quan tâm

Thắng cảnh Biển Hồ. Ảnh: Phạm Quý

Phố núi tình thân

(GLO)- Pleiku đang trở thành điểm đến yêu thích của nhiều du khách. Vẻ đẹp hoang sơ và tình cảm của con người nơi đây khiến không ít người tìm đến Pleiku như là một điểm dừng chân thú vị.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Hoài niệm Tết

(GLO)-Tết vừa gợi nên biết bao yêu thương nhưng cũng là nỗi lo của người lớn. Nhưng Tết hiện diện trong suy nghĩ của trẻ con thì khác, nó háo hức, chộn rộn trong tiếng cười, trong tiếng vỗ tay reo vui khi thấy mẹ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và mua bánh kẹo. Và, Tết luôn đầy màu sắc, đầy tiếng cười vui.

Xuân về khoe áo mới

Xuân về khoe áo mới

Tết đến, Xuân về ai cũng muốn mọi điều đều mới mẻ, tốt đẹp. Nên cùng với việc dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa thì việc được quan tâm nhiều, háo hức nhiều là sắm sửa quần áo mới.

Hoa mùa xuân

Hoa mùa xuân

(GLO)- Mùa này, trên khắp nẻo núi đồi, thung xa hay trong mỗi vườn nhà, những chồi non lộc biếc bắt đầu mởn xanh trong gió, rực rỡ đón chào năm mới.

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.