Một thoáng bình yên  

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Bình yên đôi khi là được gục đầu vào lòng mẹ, được trú dưới mái nhà có vòng tay mẹ chở che. Bình yên là khoảnh khắc, không phải là cuộc đời. Bình yên là những điều rất nhỏ nhoi được góp nhặt từ cuộc sống. Bình yên rất đắt đỏ nhưng không ai bán mà mua, chẳng ai cho mà lấy, nào ai thừa mà xin.

Bình yên là khi tôi đi học xa bị ốm, thân thể rã rời, tôi trở về ngôi nhà có mẹ. Tiếng mẹ hớt hải, lo lắng từ phía cổng, mẹ chạy nhanh vào nhà, sờ vào cái trán đang nóng hổi của tôi. Giây phút đó, giây phút mẹ đặt bàn tay ấm áp vào trán tôi, đó là cả một bầu trời bình yên; tôi nằm trên chiếc gối êm thấy lòng bình yên quá!

Những ngày tháng học xa nhà, xa những điều thân thương nơi làng quê yêu dấu. Bước chân trên con đường lạ lẫm nơi thành thị ngập tràn ánh đèn, tôi rất thèm được về nhà. Đôi khi, tôi khát thèm trở về chỉ để ngắm những thứ thân thuộc như nhành cây, ngọn cỏ. Ngắm cả cái chạng ba nhánh nơi gốc ổi, tôi từng trèo lên đó làm chiếc ghế ngồi. Chúng cũng biết lớn lên, vươn mình theo thời gian. Chỉ thế thôi cũng đủ vừa vặn cho một bình yên!

Thời gian cũng bỏ quên tôi mà đếm tuổi lớn lên. Tôi theo chồng về làm dâu rồi sinh con, làm mẹ. Tôi biết trọng trách của mình giờ đây là mái nhà cho các con neo đậu bình yên. Nhưng cũng nhiều lúc mệt mỏi vì toan tính cuộc đời. Có nhiều lúc tôi chợt ngẫm rồi hiểu ra, có lẽ tôi đã đủ lớn để mong bé lại, đủ lớn để biết có nhiều yêu thương đã trôi đi, giờ đây nhắc lại bỗng trở thành kỷ niệm.

Ừ nhỉ! Hạnh phúc là khoảnh khắc chứ không phải là cuộc đời hạnh phúc. Bình yên cũng là khoảnh khắc chứ không có cuộc đời bình yên. Vậy phải đi qua bao tủi hờn, trong đục, nông sâu để đổi lấy xâu chuỗi bình yên đeo vào bến bờ hạnh phúc? Tôi không trả lời câu hỏi này cho bản thân mình. Chỉ biết rằng khoảnh khắc được mẹ quan tâm, được bà lo lắng cho tôi ngày ấy, tôi không bao giờ quên bởi lòng tôi đã chạm khắc một sự an lành rất lắng và rất sâu.

Rốt cuộc để sống được ở đời, tôi chẳng cần điều gì xa xôi. Tôi chỉ cần bình yên! Bình yên, tôi gửi một nét cười theo gió, bình yên một thoáng cho tim mềm!

Theo Nguyễn Thanh Nga (NLĐO)

Có thể bạn quan tâm

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

(GLO)- Từ ngày 16 đến 20-5, gần 40 ca sĩ, diễn viên, nghệ nhân Gia Lai đã tham gia 2 sự kiện vô cùng ý nghĩa tại tỉnh Nghệ An. Đó là hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” và triển lãm “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người” năm 2025.

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.