Ký ức tuổi thơ tôi qua cánh diều no gió

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Cứ mỗi khi đến kỳ nghỉ hè, tôi và đám bạn cùng trang lứa trong làng lại cùng nhau tự tay làm các loại đồ chơi theo sở thích của mình. Một trong những trò chơi mà tôi luôn yêu thích nhất hồi ấy, đó là thú chơi thả diều. Cứ mỗi buổi chiều về, trong những cơn gió ngày hè, trẻ con trong làng tôi thường rủ nhau ra những khoảng đất trống trên gò đồi để cùng tung tăng chơi những trò chơi thỏa mãn niền đam mê.

 Cánh diều qua ký ức tuổi thơ hồn nhiên (ảnh minh họa, nguồn: internet)
Cánh diều qua ký ức tuổi thơ hồn nhiên (ảnh minh họa, nguồn: internet)

Tôi sinh ra ở một vùng quê miền Trung  nghèo khó, quanh năm cả gia đình chỉ trông mong vào mấy sào ruộng để mưu sinh. Vì nhà nghèo, cơm không có ăn lấy tiền đâu mà đòi bố mẹsắm cho một cánh diều đẹp. Nên bọn con nít trong làng tôi thường tận dụng lại những túi ni lông đựng phân hóa học, thức ăn hàng ngày được vứt bỏ ngoài bờ đê ruộng… mang về giặc sạch rồi phơi cho ráo nước. Sau đó lại cùng nhau đi xuống bờ suối chặt những cây tre giàmang về gót tròn và uốn cong để làm thân cho những cánh diều. Với nhiều sáng tạo, nhiều sở thích mỗi bạn tự thiết kế ra những con diều đẹp, kiểu dáng, mẫu mã khác nhau và tự đặt tên cho mỗi cánh diều một cái tên thật ngộ nghĩnh nào là diều âu, diều ó, diều đại bàng, diều siêu nhân…

Chính quê hương đã nuôi lớn tôi nên người, đã mang cho tôi biết bao nhiêu ký ức đẹp của một thời niên thiếu với nhiều suy nghĩ vu vơ. Tuổi thơ thật hồn nhiên khi được thả những cánh diều bay cao trên bầu trời chứa đựng nhiều khát vọng. Lúc còn ấu thơ tôi vẫn nhớ mãi những lúc đám bạn trong xóm cùng nhau đi thả diều, khi những cánh diều bay cao vút trên bầu trời xanh bao la. Con nít bọn tôi ngày ấy thường hòa mình vào một cầu nói vang cả đất trời “diều ơi, diều bay cao lên, cao lên nữa đi….” một câu nói thật hôn nhiên và không một chút nghĩ đã giúp cho các bạn tôi không biết mệt nhọc mà cứ hăng say thỏa mãn niềm đam mê.

Giờ đây khi tôi ngày càng trưởng thành, chững chạc hơn. Những lúc mệt nhọc, áp lực từ công việc, tôi thường hay nhớ về một thời tuổi thơ và chợt nghĩ ra những dòng suy nghĩ rằng. “Ước gì cho mình được quay về với tuổi thơ để được rong chơi vào những trò chơi như thả diều, ô ăn quan, đi bắt mương tát cá…”. Một dòng suy nghĩ thật vu vơ, nhưng cũng làm cho tôi được quay về một thời tuổi thơ hồn nhiên mà nhiều người gọi là con nít. Lòng tôi lúc ấy tự nhiên nhẹ nhỏm hơn và xua tan đi biết bao nhiêu mệt nhọc trong công việc.

Tuổi thơ thật hồn nhiên đã nuôi tôi lớn lên bằng những dòng ký ức đẹp của một thời trẻ con. Các bạn à dù cuộc sống có đổi thay như thế nào, cũng hãy trân trọng và lưu giữ những hình ảnh đẹp của một thời con nít nhé. Những hình ảnh ấy tuy nhỏ bé nhưng nó lại tạo cho mỗi người có thêm động lực vững chắc, niềm tin trong cuộc sống để bước chân trên mọi nẻo đường của Tổ quốc.

Huy Hoàng

Có thể bạn quan tâm

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

(GLO)- Bài thơ "Lâu không về nhà" của tác giả Vân Phi thấm đượm nỗi nhớ quê hương da diết của người con xa xứ-nơi cánh đồng, dòng sông và mẹ già vẫn chờ đợi theo tháng năm lở bồi. Từng câu thơ như những thước phim chậm rãi, gợi lại ký ức tuổi thơ ấm áp bên ánh đèn dầu, bên những thân gần mẹ cha.

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

(GLO)- Hình ảnh đầy luyến nhớ ấy đã lưu dấu vĩnh viễn trong ký ức một thi sĩ từng có phần đời sống và viết ở Pleiku-nhà thơ Lê Nhược Thủy. Để rồi, những gì đẹp đẽ nhất về phố núi, về Gia Lai được ông gom lại tròn đầy trong tập thơ “Mắt núi” vừa xuất bản.

Về một giấc mơ

Thơ Đào An Duyên: Về một giấc mơ

(GLO)- Bài thơ Về một giấc mơ của Đào An Duyên là hành trình khám phá chiều sâu của thời gian và ký ức qua âm thanh. Mỗi tiếng gõ cất lên như xuyên qua lớp rêu phong thời gian, mở ra cả một chân trời những giá trị xưa cũ, khiến con người lắng lại giữa dòng chảy hiện đại mà suy tư về nguồn cội.

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...