Hiên nhà có mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Thoáng cái, mẹ tôi đã quét xong hiên nhà. Một khoảng nền gạch chỉ có vậy nhưng mỗi ngày hình như lưng mẹ lại còng thêm. Người mẹ cúi thấp hơn, điềm tĩnh đón nhận tuổi già.

Không hiểu sao từ nhỏ đến giờ, mỗi lần đi đâu về là tôi lại ngồi lặng ở hiên nhà mà nhìn ra xa xăm. Ban đầu, tôi nhìn được xa lắm khi nhà cửa còn thưa thớt. Ngôi nhà gỗ dẫu đã nhuốm màu thời gian nhưng vững chãi, trụ bám cùng thời gian. Mái ngói rêu phong dưới bóng núi và luôn có một khoảng hiên để tôi ngồi ngắm mưa, để cái nắng gay gắt không chạm tới ô cửa sổ tôi ngồi học bài. Chỉ có mấy mét vuông, gạch đã nhẵn bóng, chiếc xà gỗ có chỗ hơi võng xuống thế mà bền bỉ mấy mươi năm.

Tôi gọi nơi đây là hiên nhà của mẹ bởi mỗi khi đi xa về, tôi thường thấy mẹ ngồi đó. Mẹ mong tôi nhưng chẳng bao giờ gọi điện thúc giục vì sợ con mình không yên tâm lái xe. Mẹ ốm cũng một mình lo thuốc thang không phiền đến những người xung quanh. Cái khoảng hiên nhà râm mát như chính lòng mẹ khiến tôi quên hết những mệt nhọc. Đường xa gió bụi là thế, chỉ cần về ngồi xuống bên mẹ là thấy mọi khúc mắc đời thường được giải tỏa, được gột rửa bằng sự bao dung ấy.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Tôi là người hay lắng nghe những âm thanh của cuộc sống, khắc ghi trong lòng những điều bình dị. Hồi trẻ, tôi ngồi ở đây chờ mẹ đi chợ về. Lúc mẹ về, mồ hôi nhễ nhại, quà cho tôi khi ít, khi nhiều, thứ mà mẹ nhận lại từ tay tôi là ly nước lọc. Mẹ ngồi thong thả uống cho đến ngụm cuối cùng và lần nào cũng khen ly nước tôi mời mẹ sao mà mát lành, ngon ngọt.

Một lần, tôi theo đám bạn đi chơi, không may bị ngã, có một vết rách ở bắp chân, đầu gối và cẳng chân đau nhức. Tôi sợ bị mắng nên ngồi lì dưới hiên, máu đã cầm nhưng đầu gối gần như không thể cử động được. Mẹ bảo tôi đứng dậy, trốn học đi chơi thì không thể nương tay nhưng vết đau thì mẹ thương. Rồi mẹ đỡ tôi vào nhà. Vào đến giường, đầu gối tôi đau nhưng vẫn cảm nhận được sự nhẹ nhàng, ân cần của mẹ.

Giờ đây đã đứng tuổi, nhiều lúc mỏi gối bởi chặng đường đời, tôi lại nhớ về hình ảnh của ngày hôm đó. Sự hiền từ của mẹ chứ không phải thứ thần dược màu nhiệm nào đã chữa lành những vết thương khờ dại của một đời con. Người ta tự hào được sống nơi “lầu son gác tía”, được hưởng an nhàn “mưa không tới mặt, nắng không tới đầu”; còn tôi đâu ngại lam lũ, cơ cực, bụi bặm mà chỉ cần mỗi khi trở về lại được ngồi dưới hiên nhà cùng mẹ.

Cậu em út của tôi mấy năm nay có vẻ làm ăn tốt, kinh tế dư giả và bắt đầu nghĩ đến chuyện xây lại ngôi nhà trên nền đất cũ. Mẹ lo con út vất vả, tôi thì khuyên tính toán cho kỹ kẻo lại mắc nợ nần nhưng em nhất quyết muốn mẹ lúc tuổi già được sống trong căn nhà khang trang. Thời gian không cho phép vạn vật bất biến, đời sống luôn biến động và con người phải có những lựa chọn cho riêng mình… âu cũng là quy luật. Có điều, cứ nghĩ đến lúc nơi nền đất xưa hiện lên ngôi nhà hộp vuông vức, tôi lại thấy nao lòng.

Cả mấy tháng trời bận rộn nên tôi ít có dịp về quê. Hôm nay vừa lái xe về đến đầu ngõ, gặp ai cũng khen nhà mới đẹp. Tôi cười thay cho lời đáp nhưng trong lòng không giấu được vẻ hồi hộp. Vừa thấy tôi xuống xe, cậu em đã chạy ù ra, vừa cười vừa nói: “Anh yên tâm rồi nhé. Nhà mới em xây trên đất vườn. Ngôi nhà gỗ xưa gắn với tuổi thơ của hai anh em mình vẫn còn đó”. Tôi cười, ôm chặt vai em. Dạo bước ra phía sau ngôi nhà mới, bên hiên nhà cũ, mẹ tôi đang ngồi uống nước đợi con về. Nhìn mẹ, lòng tôi trào dâng niềm ước ao, hiên nhà mãi mãi có mẹ.

Có thể bạn quan tâm

Hương ổi mùa xa

Hương ổi mùa xa

(GLO)- Tôi không lớn lên giữa đồng bằng miền Bắc để được biết đến cái ngọt ngào và tinh túy của đất trời vào thu bằng hương cốm hay hương thị đẫm hồn xưa.
Tự “chữa lành” cho bản thân

Tự “chữa lành” cho bản thân

(GLO)- Cứ gần đến ngày nghỉ lễ là các anh chị đồng nghiệp lại xúm xít hỏi nhau: “Lễ này đi chơi ở đâu?”. Còn tôi thì chỉ muốn nghỉ ngơi bên gia đình. Đã rất nhiều năm rồi, tôi không có khái niệm đi chơi ngày lễ, nhất là những chuyến đi chơi xa dài ngày.
Bất chợt mùa lá rụng

Bất chợt mùa lá rụng

(GLO)- Mùa thu ở xứ sở nhiệt đới như nước Việt chúng ta, sự chuyển đổi của thiên nhiên không rõ ràng, đặc tả như ở trời Âu. Nhưng sắc thái của mùa lá rụng cũng đủ để làm xao động lòng người, ghi dấu ấn vào thi ca, nhạc họa từ xưa đến nay
Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.
Hương vị của kỷ niệm

Hương vị của kỷ niệm

Hôm rồi, đứa em ở Bến Tre lên thành phố, ghé nhà thăm và tặng một bịch nhãn long nhà trồng được. Cầm bịch nhãn long trên tay mà Linh ngỡ ngàng vì có trái vỏ màu trắng, trái thì vỏ màu tím, nhãn long giờ thật lạ.
Tháng Chín yêu thương

Tháng Chín yêu thương

Ngày đầu tiên của tháng Chín, tôi đi trong nắng thu vàng mà lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Xin gửi lời chào tháng mới yêu thương, với Tết Độc lập của dân tộc và những ngày đầu đến trường sau kỳ nghỉ hè.

Chòi rẫy

Chòi rẫy

(GLO)- Trong rẫy của người Jrai bao giờ cũng có một cái chòi. Sau khi thu hoạch nông sản, tất cả sẽ được cất giữ tại chòi rẫy.
Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Ngồi ngắm sương mù

Ngồi ngắm sương mù

(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”. 
Làng tôi

Làng tôi

(GLO)- Chuyến về quê lần này, tôi theo vợ chồng chú em Huỳnh Văn Hòa ra ruộng mướp vào một sáng mùa hè để tận hưởng không gian thoáng đãng cùng người làng tôi, đất làng tôi.
Ngày hè đã xa

Ngày hè đã xa

(GLO)- Khi những cơn gió Lào bắt đầu xao xác rặng tre gầy, cái ran rát đã cảm nhận được trên da thịt cũng là lúc ngày nghỉ hè chính thức bắt đầu.
Nhớ thu xưa

Nhớ thu xưa

(GLO)- Ngày ấy, khi những cây mù u trong vườn nhà nở chùm hoa trắng phảng phất hương thơm thì tôi biết trời đã sang thu.
Thân thương quà tặng

Thân thương quà tặng

(GLO)- Tặng quà và nhận quà là một phần trong cuộc sống của mỗi người, trong mọi nền văn hóa. Dù ở hoàn cảnh khác nhau, món quà không giống nhau, nhưng tình cảm dành cho nhau luôn là điều đáng quý.
Nỗi lo mùa mưa

Nỗi lo mùa mưa

(GLO)- Hồi trước, vào những ngày mưa dầm, má tôi thường nhìn trời mà than: Mưa vầy đồng ngập nước hết, lúa hư lấy gì mà ăn đây!