Thương hoài hoa cải

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Có một loài hoa thân thương bình dị khiến lòng ta nao nao mỗi độ đông về. Thân thương bởi nó vốn là một món rau quen thuộc trong bữa ăn hàng ngày của mọi gia đình Việt.

Bình dị vì nó không là đặc sản hay cao lương mỹ vị, cả cách nó mọc cây, lớn lên rồi trổ hoa cũng giản đơn, tự nhiên. Đó là cây hoa cải.

Vốn sinh ra để làm món ăn cho người nên sự sống của cây thường ngắn ngủi, chỉ vài tuần, thậm chí vài ngày. Người hái lá cải làm rau ghém, làm các món trộn salad từ khi cải còn là những cọng mầm non tơ chưa kịp xòe lá. Lớn thêm một chút thì làm rau xào, rau luộc, nấu canh, nấu lẩu hoặc muối dưa.

Cải hiến dâng sự sống của mình cho người khi còn non xanh như vậy nên hiếm khi nó có cơ hội trổ hoa. Hoặc giả nó có vươn ngồng, chưa kịp hé những nụ vàng bé xinh lấm tấm, người ta cũng đã vội cắt, vội hái.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Suốt tuổi thơ, tôi đã quen mùi cải. Không chỉ là vị ngọt thanh của cải bẹ, vị hăng hăng, nồng nồng của cải xanh, cải cay mà cả vị buồn thương của những tháng năm khó khăn. Những luống cải được mẹ gieo liên tục, hết lứa này đến lứa khác. Hầu như quanh năm, nhà lúc nào cũng sẵn một vại dưa cải muối.

Những sớm mùa đông rét mướt, mẹ nấu nồi khoai nóng, vắt thêm nắm dưa, một miếng khoai kèm một miếng dưa, ngọt bùi xen lẫn chua mặn, đậm đà đến khó quên. Những trưa hè nóng bức, mẹ nấu canh dưa, thi thoảng có thêm con cá lóc đồng, nước ngọt lựng vị cá, chua thanh mát mùi dưa, chỉ hít hà thôi đã thấy ngon ríu lưỡi.

Những kỳ giáp hạt, những ngày đói kém, chỉ một đĩa cải luộc hoặc bát cơm rang dưa là qua bữa. Tôi đã lớn lên cùng với những mùa cải trong vườn của mẹ, đủ để biết ơn một loài cây đã lặng lẽ cùng người đi qua no đói bao tháng năm.

Nhưng thứ tôi nhớ nhiều hơn trong tuổi thơ thiếu thốn ấy không phải là những món ăn từ cải mà chính là những mùa hoa của loài rau dân dã, mộc mạc ấy. Trong vườn mẹ luôn có những cây cải đẹp nhất, lá xanh bẹ lớn, không bị sâu bệnh, mẹ dặn đừng tỉa lá, ngắt ngọn, để nó ra hoa lấy hạt làm giống.

Được sống trọn đời mình, cải vươn ngồng trổ hoa rực rỡ, sắc vàng tươi thắm gọi ong bướm về, dập dờn bay liệng khắp vườn. Đẹp nhất là những ruộng cải ven sông, nơi phù sa bãi bồi màu mỡ, đi giữa ruộng cải mùa hoa nở như đi giữa miền cổ tích. Bạt ngàn, xao động, ngả nghiêng những nhành hoa vàng mơ ấm áp, đẹp và thơ đến lạ lùng.

Thuở ấy cơ hàn, điện thoại, máy ảnh không có, chẳng ai nghĩ đến chuyện chụp hình với hoa. Người lớn mải miết mưu sinh, chỉ lũ trẻ con chúng tôi thích chơi trốn tìm giữa thiên đường hoa cải. Chân trần lon ton giữa những vồng, những luống cao quá đầu, đuổi tìm nhau mải miết trong thế giới vừa thân quen vừa bí ẩn, nghển cổ lên thấy lùm hoa nào rung rinh xao động là lúi chúi chạy tới, tiếng reo cười lan một khúc sông quê…

Chơi chán lại ngắt hoa kết vòng đeo tay, làm vương miện đội đầu như cung phi, hoàng hậu. Cả một triền sông mùa đông như dải lụa vàng, hoa cứ đẹp, cứ ngời sáng trong nắng sớm, trong sương chiều, cả trong mưa phùn, gió bấc và giá lạnh căm căm.

Hẳn cải không bao giờ biết, có ngày mình được “đổi đời”. Ấy là khi cái ăn cái mặc đã đủ đầy, người ta trồng cải không chỉ để làm rau, dưa mà còn để thỏa mãn nhu cầu thưởng thức cái đẹp. Độ mươi năm trở lại đây, mùa hoa cải trở thành mùa hút khách du lịch. Những đồng cải, những ruộng cải trở thành địa điểm dã ngoại, quay phim, chụp hình không chỉ của giới trẻ mà cả những người một thời chỉ biết đến vị cải trong món ăn.

Tôi cũng đôi ba lần chụp hình với đồng cải vàng ở thung lũng hoa Hồ Tây (Hà Nội), với đồi cải trắng ở Mộc Châu (Sơn La), nơi nào cũng đẹp, vẻ đẹp mộc mạc dịu dàng mê hoặc khiến lòng không sao quên được những mùa hoa cải ở bến sông quê.

Tôi đi xa tuổi thơ, xa mãi những chiều đứng trên đê ngắm triền sông rực vàng hoa cải. Mỗi độ đông về, thấy nụ cải tí hon trong nắm rau đồng bào mình mang bán, lòng lại nhớ nhung những tháng ngày xưa cũ, chân đất đầu trần chạy giữa rừng cải nở hoa.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.