Từ một bức tranh

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Chuyện là cô bé học trò vừa tặng tôi một bức tranh bằng màu acrylic. Dù chưa hiểu biết về hội họa nhưng tôi có cảm giác chất liệu này làm cho tranh vẽ tươi sáng hơn.

Khi bị gạn hỏi về lý do của món quà, em cười bảo chỉ là em muốn vậy thôi. Ừ, chỉ vậy mà làm tôi vui quá.

Chẳng biết người ta có quan trọng mục đích của sáng tạo nghệ thuật hay không nhưng mãi sau này, tôi không còn nghĩ nhiều về những lý do trong cuộc đời nữa. Có thể em chủ ý tặng tôi hoặc ban đầu chỉ muốn vẽ thôi, cứ vô tư và trong ngần như thế. Hoặc có thể tôi vô tình sở hữu được bởi vì đi ngang qua em ngay lúc bức họa đã vào nét cuối.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Tôi đặt bức tranh lên bàn làm việc rồi mỗi ngày nhìn ngắm nó một chút. Thực ra, tôi luôn nghi ngờ về năng lực cảm thụ thẩm mỹ của mình, lại càng tự ti về khả năng trừu tượng hóa, nhất là khi đứng giữa một cuộc triển lãm tranh.

Những gì hội họa có thể chuyên chở luôn vượt quá sự hình dung của con người. Chưa kể, bản thân tôi gần như yêu nghệ thuật một cách đầy cảm tính. Thế nên xét trên góc độ chuyên môn, bàn về chuyện đẹp-xấu ở đây là điều không thể.

Cô bé vẽ một thảm cỏ xanh xanh nằm dưới tán rừng mà đôi ba cành cây đã bắt đầu thưa lá, trên nền cỏ ấy điểm xuyết vài bông hoa trăng trắng. Nền trời tỏa ra một màu da êm dịu.

Có vài ngày cuối tuần buộc chân tôi ở nhà bằng hàng tá công việc vụn vặt, không đầu không cuối. Thế là đành pha một ly cà phê rồi ngồi vào bàn ngay tắp lự. Nhưng cũng chính giây phút đó, tôi mới biết mình đang ngồi trước một cánh rừng.

Tôi nhìn nét cọ vẽ chiếc lá đang rơi, thấy một mùa thu nghiêng gió; nhìn màu sơn trắng trên từng mấu vỏ cây mà thấy được lòng thời gian sờn bạc. Bông hoa chớm nắng cho tôi hương xuân li ti. Đồng cỏ mượt như nhung cho tôi một dáng ngồi nhẹ nhõm đến mơ màng. Hình hài trước mắt rõ ràng chỉ là khung gỗ và tấm vải thô sơ nhưng sao tôi lại nhìn ra một nơi nào xa xôi lắm. Một nơi tôi chưa đến bao giờ!

Không sai khi nói bức tranh là vật thể nhưng đó là một vật thể mà có khi cả cuộc đời chúng ta cũng không tài nào hiểu thấu. Tôi biết, đồng cỏ ấy, bìa rừng ấy, chân trời ấy không hiển hiện để người ta có thể sờ, nắm nhưng lại chạm vào được nhờ lối đi tâm tưởng.

Tô vẽ cái cầu kỳ, lộng lẫy nhiều khi không khó bằng họa được cái hồn cốt đơn sơ của hoa cỏ tạo vật. Cũng như con người, tập sống chân thành khó hơn là kiểu cách.

Không biết khi vẽ bức tranh này, cô bé nhìn vào đâu nhưng giờ đây, ngồi ngắm tranh, tôi ngỡ mình vừa mới bước ra từ khoảng trời dịu ngọt ấy để nhìn sâu vào trái tim thánh thiện của em.

Nếu một ngày nào đó, bằng lý trí, tôi bỗng nhận ra bức tranh chưa thật cân xứng, hài hòa thì cũng không bao giờ đánh mất niềm tin về hình thù, màu sắc và những gì mà tôi mường tượng được hôm nay. Tôi đã đọc ở đâu đó rằng, một tác phẩm nghệ thuật không khác con người là mấy, có cả thể xác lẫn tâm hồn. Mà đời sống tâm hồn bao giờ cũng cần được quan tâm hơn hết.

Không phải là người quá cởi mở nhưng tôi luôn mong được kết nối với thế giới này theo một cách nào đó, bằng hết sự thiết tha của lòng mình. Từ hôm nhận được bức tranh, ước muốn ấy tự nhiên bùng dậy. Đi qua tháng năm và đón đợi tháng năm, sẽ đến lúc ngại nói câu chuyện riêng tư nhưng mấy niềm vui dung dị như thế này thì cứ muốn kể mãi.

Hơn 30 năm cũng được cho là nửa đời người, tôi vẫn đi tìm chính mình trong những điều nhỏ nhặt. Làm người đơn giản! Làm người bình thường! Để một lúc nào đẹp trời lại nhận được những món quà kỳ diệu. Như khi mang đến trước mặt tôi bức tranh này, cô bé đâu biết đã tặng cho cô giáo mình một trời mộng tưởng.

Có thể bạn quan tâm

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.