Từ một bức tranh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Chuyện là cô bé học trò vừa tặng tôi một bức tranh bằng màu acrylic. Dù chưa hiểu biết về hội họa nhưng tôi có cảm giác chất liệu này làm cho tranh vẽ tươi sáng hơn.

Khi bị gạn hỏi về lý do của món quà, em cười bảo chỉ là em muốn vậy thôi. Ừ, chỉ vậy mà làm tôi vui quá.

Chẳng biết người ta có quan trọng mục đích của sáng tạo nghệ thuật hay không nhưng mãi sau này, tôi không còn nghĩ nhiều về những lý do trong cuộc đời nữa. Có thể em chủ ý tặng tôi hoặc ban đầu chỉ muốn vẽ thôi, cứ vô tư và trong ngần như thế. Hoặc có thể tôi vô tình sở hữu được bởi vì đi ngang qua em ngay lúc bức họa đã vào nét cuối.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Tôi đặt bức tranh lên bàn làm việc rồi mỗi ngày nhìn ngắm nó một chút. Thực ra, tôi luôn nghi ngờ về năng lực cảm thụ thẩm mỹ của mình, lại càng tự ti về khả năng trừu tượng hóa, nhất là khi đứng giữa một cuộc triển lãm tranh.

Những gì hội họa có thể chuyên chở luôn vượt quá sự hình dung của con người. Chưa kể, bản thân tôi gần như yêu nghệ thuật một cách đầy cảm tính. Thế nên xét trên góc độ chuyên môn, bàn về chuyện đẹp-xấu ở đây là điều không thể.

Cô bé vẽ một thảm cỏ xanh xanh nằm dưới tán rừng mà đôi ba cành cây đã bắt đầu thưa lá, trên nền cỏ ấy điểm xuyết vài bông hoa trăng trắng. Nền trời tỏa ra một màu da êm dịu.

Có vài ngày cuối tuần buộc chân tôi ở nhà bằng hàng tá công việc vụn vặt, không đầu không cuối. Thế là đành pha một ly cà phê rồi ngồi vào bàn ngay tắp lự. Nhưng cũng chính giây phút đó, tôi mới biết mình đang ngồi trước một cánh rừng.

Tôi nhìn nét cọ vẽ chiếc lá đang rơi, thấy một mùa thu nghiêng gió; nhìn màu sơn trắng trên từng mấu vỏ cây mà thấy được lòng thời gian sờn bạc. Bông hoa chớm nắng cho tôi hương xuân li ti. Đồng cỏ mượt như nhung cho tôi một dáng ngồi nhẹ nhõm đến mơ màng. Hình hài trước mắt rõ ràng chỉ là khung gỗ và tấm vải thô sơ nhưng sao tôi lại nhìn ra một nơi nào xa xôi lắm. Một nơi tôi chưa đến bao giờ!

Không sai khi nói bức tranh là vật thể nhưng đó là một vật thể mà có khi cả cuộc đời chúng ta cũng không tài nào hiểu thấu. Tôi biết, đồng cỏ ấy, bìa rừng ấy, chân trời ấy không hiển hiện để người ta có thể sờ, nắm nhưng lại chạm vào được nhờ lối đi tâm tưởng.

Tô vẽ cái cầu kỳ, lộng lẫy nhiều khi không khó bằng họa được cái hồn cốt đơn sơ của hoa cỏ tạo vật. Cũng như con người, tập sống chân thành khó hơn là kiểu cách.

Không biết khi vẽ bức tranh này, cô bé nhìn vào đâu nhưng giờ đây, ngồi ngắm tranh, tôi ngỡ mình vừa mới bước ra từ khoảng trời dịu ngọt ấy để nhìn sâu vào trái tim thánh thiện của em.

Nếu một ngày nào đó, bằng lý trí, tôi bỗng nhận ra bức tranh chưa thật cân xứng, hài hòa thì cũng không bao giờ đánh mất niềm tin về hình thù, màu sắc và những gì mà tôi mường tượng được hôm nay. Tôi đã đọc ở đâu đó rằng, một tác phẩm nghệ thuật không khác con người là mấy, có cả thể xác lẫn tâm hồn. Mà đời sống tâm hồn bao giờ cũng cần được quan tâm hơn hết.

Không phải là người quá cởi mở nhưng tôi luôn mong được kết nối với thế giới này theo một cách nào đó, bằng hết sự thiết tha của lòng mình. Từ hôm nhận được bức tranh, ước muốn ấy tự nhiên bùng dậy. Đi qua tháng năm và đón đợi tháng năm, sẽ đến lúc ngại nói câu chuyện riêng tư nhưng mấy niềm vui dung dị như thế này thì cứ muốn kể mãi.

Hơn 30 năm cũng được cho là nửa đời người, tôi vẫn đi tìm chính mình trong những điều nhỏ nhặt. Làm người đơn giản! Làm người bình thường! Để một lúc nào đẹp trời lại nhận được những món quà kỳ diệu. Như khi mang đến trước mặt tôi bức tranh này, cô bé đâu biết đã tặng cho cô giáo mình một trời mộng tưởng.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

null