Mùa vẫn trôi qua

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Tôi thích cảm xúc của những chuyến đi vào thời điểm cuối năm. Lúc ấy, thời tiết, cảnh vật, không gian và khí trời như hòa với lòng người. Lúc ấy, những chuyến đi, thường là những chuyến trở về.

Trên chuyến bay hôm đó, tình cờ thế nào mà rất đông trẻ con. Chúng tíu tít nói cười, tung tăng đùa giỡn trong phòng chờ, rồi nắm tay người lớn, theo hàng lối bước đến chỗ ngồi. Có cả những đứa trẻ vài tháng tuổi. Tôi để ý những ông bố bà mẹ trẻ loay hoay chăm sóc con. Một cảm giác thân thương chợt ùa đến. Tôi như thấy đâu đó bóng dáng của mình.

Thời gian là một chuỗi vô tận những lũy tiến không ngừng nghỉ về phía trước. Bỏ lại sau lưng nó là tuổi tác, là trưởng thành, là được mất và vô vàn điều khác. Mới ngày nào đó, tôi lóng ngóng ôm những đứa con bé xíu trong tay, vừa hạnh phúc, vừa lo lắng. Tôi vừa nuôi con, vừa học cách làm mẹ. Thế rồi, khi tôi chưa kịp hiểu mình đã biết làm mẹ hay chưa thì những đứa trẻ của tôi vụt lớn lúc nào.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Những câu hỏi ngây thơ của bọn trẻ luôn khiến tôi cảm thấy thú vị. Người lớn, có đôi khi phải học cách làm trẻ nhỏ, mới có thể dung hòa vào thế giới trẻ thơ, mới có thể trả lời ngàn vạn những điều trẻ con thắc mắc. Trước những câu hỏi của con trẻ, đôi khi tôi rơi vào thế bí, thỉnh thoảng cũng phải... khất nợ.

Thời gian qua đi khiến tôi ngộ ra được một điều rằng, càng lớn thì những điều cần giải đáp càng ít đi, theo đó, thế giới sẽ thu hẹp dần, có khi hẹp đến mức chẳng còn dung nạp được một ai, ngoài mình. Tháng năm cứ lặng lẽ trôi đi như thế, đôi cánh vô hình của những đứa trẻ con dần ngắn lại, rồi biến mất hẳn. Việc bay theo những giấc mơ, vì thế, cũng không còn là câu chuyện chứa đầy bí ẩn trong khu vườn năm nào.

Có lẽ năm tháng hiện diện rõ nhất nơi tuổi tác. Chúng tôi, những đứa trẻ năm xưa, giờ ngồi lại bên nhau để nói về những điều khác xưa. Chuyện cũ đã ở lại với khoảng thời gian mà chúng tôi chẳng bao giờ muốn để mất đi. Phải mất rất nhiều thời gian, rất nhiều trải nghiệm để một cái cây thành đại thụ, một con người chín chắn và trưởng thành. Khi ngồi lại bên nhau, chúng tôi nhận ra rằng, những va đập của cuộc đời đã khiến mình cứng cáp và hiểu hơn những giá trị thật sự của đời người. Sẽ đến một lúc, ai rồi cũng cảm thấy chẳng còn gì quý hơn sự bình thản, bằng an tĩnh tại trong tâm.

Tôi đứng giữa cánh đồng mùa gió nổi. Cái lạnh đã bắt đầu ngấm sâu vào thịt da. Mới hôm nào, cũng ở chỗ này nhìn ra, những thảm lúa còn gối sóng lên nhau vô hồi lớp lớp. Nay đồng ruộng chỉ còn trơ lại những gốc rạ sau vụ gặt. Năm xưa, mùa này là mùa đốt đồng. Chúng tôi sẽ mê mải với ốc với cua, với cào cào, châu chấu. Những tảng đất sẽ được cày lật lên để phơi ải, chờ đổ nước đón một mùa vụ mới. Tôi vẫn như mường tượng được mùi thơm của khói vương lên từ đám rạ rơm được gom lại đốt lên. Đó không đơn thuần là mùi của khói, nó còn là cả khoảng vời vợi của kỷ niệm, của những gì đẹp đẽ đã qua.

Ai đó đã nói với tôi, rằng cuộc đời này, duy nhất chỉ có sự thay đổi là không bao giờ đổi thay. Tôi đã tâm đắc lắm, vì bằng chính những gì mình trải qua, tôi đã nghĩ nhiều, nghĩ sâu về những biến thiên của đất trời, vạn vật, về cả lòng người. Có những lúc, tôi dự định làm một điều gì đó, nhưng vì nấn ná, nên chưa kịp thực hiện, thì đã không còn cơ hội để thực hiện nữa. Thứ luôn vuột mất khỏi ta trong tiếc nuối, chính là thời gian. Mùa đi qua mùa, năm tháng đi qua năm tháng, ngay trước mắt mình đấy, nhưng nếu không để tâm, mình sẽ chẳng bao giờ nhận ra được.

Một bài hát cất lên giữa đêm. Giai điệu quen thuộc như nhấc bổng tôi lên khỏi những lan man trên hành trình trở về của mình. Những đứa trẻ đã say ngủ trong vòng tay ấm áp của cha mẹ. Tôi cúi nhìn những ánh đèn chia thành từng ô với những hình thù khác nhau loang loáng trong đêm. Mùa đang trôi qua. Và, tôi sẽ gặp một mùa mới, vẹn nguyên cả mới mẻ, cả cũ xưa...

Có thể bạn quan tâm

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.