Ánh sáng của vườn

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Khi ngọn gió se hanh hao gọi nắng về, trời bất chợt trong hơn, khí thanh hơn. Sân vườn cũng chợt bừng sáng, bừng ấm, dẫu trên nhành cây kẽ lá vẫn còn đâu đó dấu vết của những búp đụt cành tàn.

Mùa xanh đã bắt đầu. Nách lá đã lấp ló mụt non, đất đã ấm cho rễ trắng lan dài, ngọn đã lấp lóa bung biêng cười trong nắng mới, rộn hòa vào bản tình ca say đắm của chim chóc, đất trời.

Tôi nghiêng bên thềm, nắng mai nghiêng trên cành. Nắng chảy tràn lên không gian vườn còn đẫm sương đêm trinh nguyên, mùi ban mai vừa bừng thức dưới giọt nắng đầu tiên. Lặng nhớ những câu văn đẹp của người được mệnh danh “thi sĩ thiên nhiên”: “Tôi có một thiên đường đã mất, phía bên ngoài cửa sổ, bên kia những hàng cây và những mái nhà… đấy là một không gian thơm mùi hoa cỏ dại, đất sau cơn mưa và nhiều khi tôi ngửi thấy mùi của những ngọn gió lạ” (Lý chuồn chuồn-Hoàng Phủ Ngọc Tường). Và, tôi cũng đi tìm một “thiên đường” bỏ ngỏ…

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Không gì thú vị bằng giữa những lúc bận rộn, chen vào sự hối hả quen thuộc là một khoảng lặng hiếm hoi nhưng đủ để lòng tĩnh lặng, bình yên. Cảm giác đủ đầy có lẽ là một khoảnh khắc. Hít căng lồng ngực một làn mộc quế hoa thơm mát tan loãng trong hương vườn sớm mai, tìm kiếm trong hơi gió đâu đó một chút hăng nồng của cỏ ấm, một chút thanh tao của hương bưởi đầu đông, phút giây khứu giác chơi trò chơi trốn tìm là khoảnh khắc tâm hồn ngập tràn sự đủ đầy ấy. Phải chăng khi thời gian trôi qua, nhiều “thiên đường” đã biến mất, đã hư tan trong âm thầm phát triển không ngừng của nhịp sống hiện đại. Nhưng tôi vẫn thực sự tin rằng, trong tâm thức và ký ức của con người từng gắn bó với thiên nhiên, với vườn tược, cỏ cây, còn đâu đó là những thiên đường êm ái đang gọi mời và bừng thức.

Gia Lai, mảnh đất bazan màu mỡ đã nuôi dưỡng không biết bao nhiêu vườn cây trái. Cách đây hơn 20 năm, trừ những ngôi nhà mặt tiền hướng ra con đường trải nhựa lớn, những cửa hiệu sầm uất bán buôn trên tuyến huyết mạch giao thông của Phố núi, thì hầu như nhà nào cũng đều có vườn. Tôi vẫn còn nhớ như in những buổi sớm mai, đất còn ẩm sương mà vườn đã bừng thức với nắng mơ, với chít chiu chim hót và mùi thơm của hương ổi chín dịu dàng. Một không gian thấm đẫm hồn nhiên tuổi thơ và yên bình. Cây bơ cuối vườn nhà là giống bơ vỏ xanh, hạt nhỏ, cùi dày, béo mịn, thơm ngậy. Cây ổi bên góc vườn là giống ổi xá lị ruột trắng, trái xây thành tầng, có chùm lúc lỉu sà xuống đất, những quả ổi giòn tan ngọt thanh như tiếng cười tuổi thơ lũ trẻ xóm tôi. Trước cổng nhà là cây mận trắng xanh, một cây có 3 tầng quả, tầng dưới quả to, rỗng ruột, càng lên cao càng đặc ruột và cuối cùng là không hạt. Tuổi thơ tôi bình dị mà hạnh phúc lớn lên theo từng năm tháng tuổi cây trái quanh vườn.

Giờ đây, không gian sống hiện đại đã thu hẹp không gian của vườn tược. Nhiều vườn cây lâu năm đã bị phá bỏ, đất bán, người rời đi, người giữ được vườn thì diện tích vườn phải quy hoạch, giống cây phải chọn lọc lại, nhiều cây phải dời vào chậu, tán không thể vươn xa, rễ không thể bò sâu bám đất, quả không còn đượm vị đậm đà ngọt sắc. Nhưng, tôi thấy gia đình mình vẫn may mắn khi còn được sống trong không gian của vườn tược, dẫu không còn như xưa, như “thiên đường” tuổi nhỏ, song cũng đủ an ủi, bằng lòng.

Chẳng phải chúng ta hay vô tình bị cuốn vào guồng quay cuộc sống hối hả để rồi một ngày nào đó, trong âm thầm mệt mỏi, ta vô thức tìm về với những gì rất tự nhiên như một nhu cầu tất yếu để cân bằng. Có khi nào đó, ta lật đật hạ cửa kính xe khi đi giữa mùa vàng của đồng quê thơm nức để hít hà, ta vòng ngược xe để mua một ôm hoa sen vừa ngắt từ hồ, được bó cẩn thận trong lá sen còn nguyên vẹn cái ngai ngái mùi bùn, ta sà suống một rổ ổi vườn thơm nức mũi, một buồng chuối chín cây lốm đốm vỏ xanh vàng rám nắng bán ở ven đường… Những sắc màu xưa đã bỏ lại, những mùi hương kỷ niệm dần phôi pha, những vị ngọt tan vào ký ức. “Thiên đường tuổi thơ” bây giờ chỉ còn trong hoài niệm, nhưng có lẽ, với nhiều người, nó là hoài niệm mới hôm qua, rực rỡ và ấm áp thứ ánh sáng của vườn, của hồn nhiên, êm đềm tuổi nhỏ.

Tôi đã lớn lên cùng vườn cây của ba, từ trái ngọt, hương thơm của mùa, từ hồn hậu phóng khoáng của mảnh đất bazan lộng gió. Tâm hồn cũng được nuôi dưỡng từ đó, từ ánh sáng của vườn và ký ức ngọt lành về nó. Đến một ngày, chợt nhận ra và thấm thía câu nói “người ta trồng cây không chỉ để chờ ngày hái quả”, mà để vun xới, mong đợi một điều gì đó thật sâu dài, bền bỉ. Và, cũng là để cho người làm vườn hôm nay thấy giọt mồ hôi nhọc nhằn chăm bẵm, tưới tắm sẽ nở hoa, kết trái, đọng mùa trong mùi hương khắc sâu nỗi nhớ, trong vị ngọt đinh ninh đầu lưỡi, trong tiếng cười giòn tan, trong ký ức ngọt lành của trẻ thơ năm, mười, mười lăm năm hay nhiều năm sau nữa.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Ký ức của ba

Ký ức của ba

Bảng khám bệnh điện tử hiển thị con số 106, tôi ngó quanh quất tìm ba tôi. Ông già lại đi lung tung đâu đó. Tôi hớt hải chạy quanh sảnh bệnh viện: “Kia rồi”, chiếc áo kaki màu xanh bộ đội.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.