Cơm cháy

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Một trong những món ăn khoái khẩu của tôi là… cơm cháy! Cơm cháy đen thì bỏ, không tính. Đây là tôi đang nói tới lớp cháy vàng ruộm dưới đáy nồi. Cắn nhai nghe giòn rùm rụm, thơm phức.

Trời thương cho tôi một bộ răng rất tốt, đủ 32 chiếc không suy chiếc nào. Vậy nên... xay cơm cháy cứ gọi là vô tư, như cái cối xay đủ răng!

Hồi nhỏ, nhà nấu cơm củi, muốn có cơm cháy ngon thì củi phải to để khi cháy tàn còn lại bếp lửa than. Đun củi vụn hoặc nấu nhiều món luân phiên trên một bếp thì khó bề có được miếng cháy ngon.

Nồi đồng, nồi nhôm thân dày cũng là những thứ nồi “ưu điểm” để vừa nấu được cơm ngon vừa tạo ra cơm cháy.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Vậy nhưng, nhà tôi nghèo, trong nhà chỉ có đôi ba chiếc nồi gang, nồi nhôm mỏng dính. Thêm nỗi chụm toàn củi vụn, cứ ít lửa thì sống còn nhiều lửa là… khê, lớp cháy đen thui! Ấy là nói chuyện “tay nghề” chị em tôi chứ mẹ thì nấu cơm khéo lắm.

Bữa nào mẹ vào bếp là mấy chị em có được miếng cơm cháy vàng ươm, to cộ. Vậy là chí chóe giành nhau. Mẹ phải dàn hòa: bẻ, chia đều ra ba miếng. Nói “chia đều” chớ miếng của tôi đường nào cũng to nhất. Chị Tư, anh Năm có cự nự lập tức bị mẹ trừng mắt: Nó em út, bay tị nạnh cái gì?

Lớn lên, ra phố trọ học, tôi gặp nhà chủ nấu cơm không phải củi mà bằng than. Lần đầu tiên tôi được thưởng thức cơm cháy vừa to vừa dày; phủ hết đáy nồi chưa chịu còn “ôm” lên thành nồi vàng rực! Nhìn tôi ăn ngon lành, bà chủ bảo: Vậy mà xưa giờ cơm cháy nhà không ai ăn được, phí quá chừng!

Giờ thì những chuyện ấy đã thành xưa cũ. Vài mươi năm rồi, từ lúc những làng quê bắt đầu chính thức được “điện khí hóa”... cái nồi cơm. Xa lắc rồi cái cảnh đi làm về phải lui hui nhóm bếp khói cay sè mắt mũi. Tuổi tác, vật đổi sao dời khiến nhiều sở thích, thói quen cũng thay đổi. Nhưng, riêng cái niềm mê… cơm cháy nơi tôi thì gần như bất biến: Nồi cơm điện vừa chín vẫn cứ phải nhấn đi nhấn lại vài lần nút nấu để lớp cơm dưới đáy nồi kịp sém vàng mới mang ra ăn.

Còn khi ăn, lại chuyện nói khó ai tin nhưng món “khai vị” của tôi bao giờ cũng là một… miếng cháy. Miếng cháy vừa tróc đáy nồi nóng hổi, vàng ươm cho vào chén. Không kèm cá thịt mà chỉ rưới lên trên chút mắm ngon dằm ớt. Cắn từng miếng một và rùm rụm nhai, tận hưởng cái vị bùi, thơm, mặn, nồng cay quyện lẫn vào nhau. Hương vị vẫn tuyệt vời như thuở ấu thơ.

Có điều, giờ răng tôi yếu. Đi khám, cô nha sĩ dễ thương khuyên: Chú tránh đừng nhai đồ dai, đồ cứng! Ừ, thì tránh, nhưng riêng món cơm cháy thì phải cho tôi ngoại lệ, bởi nó ngon quá chừng.

Có thể bạn quan tâm

Quanh co ghềnh thác

Quanh co ghềnh thác

(GLO)- Câu thành ngữ “lên thác xuống ghềnh” của người Việt chúng ta thật có sức gợi. Không chỉ gợi hình ảnh, nó còn gợi cảm giác và gợi cả những thanh âm. Mỗi khi đứng trước một con thác, nhìn dòng nước lao từ trên cao xuống, rồi uốn mình đổ xuôi đi, tôi luôn nghĩ đến câu thành ngữ ấy.
Neo giữa sông trăng

Neo giữa sông trăng

Đến bây giờ Nhiên vẫn không tài nào hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra trong đêm hoa đăng ấy, mơ hồ trong lòng cô là chiếc ghe nhỏ chòng chành, hình ảnh An ngụp lặn giữa mớ lau sậy.
Những cánh hoa bay

Những cánh hoa bay

(GLO)- Có những cung đường đã theo ta suốt từ những năm tháng tuổi thơ cho đến ngày mái tóc đã bắt đầu lấm chấm sợi trắng. Những cung đường ấy mỗi lần ngang qua là một trời ký ức ùa về. Nơi đó có những cây chò nâu cao vút, những đứa trẻ nhặt đầy tay những cánh hoa xoay xoay cuốn theo chiều gió.

Cà phê một mình

Cà phê một mình

(GLO)- Trong cuộc sống, chúng ta luôn cần có người thân, gia đình, bạn bè. Tuy nhiên, đôi khi mỗi người cũng cần một chút riêng tư để có thời gian mà ngẫm ngợi, mà rà soát, kiểm tra xem cái cỗ máy đời ta có… xộc xệch hay sai hỏng chỗ nào không?
Nồng nàn phố

Nồng nàn phố

(GLO)- Tiết trời đã bắt đầu chuyển sâu vào hạ. Những đợt nắng nóng nối nhau làm cho cả con người lẫn cỏ cây “khó ở”.
Phố khuya

Phố khuya

(GLO)- Thỉnh thoảng có việc ra ngoài, trở về nhà khi trời đã ngả dần về khuya, tôi thường chạy xe thật chậm. Dường như những lúc đó, luôn có một lý do níu tôi chậm lại để quan sát một đời sống khác, khi phố đã vào đêm.
Phố hoa

Phố hoa

(GLO)- Pleiku những ngày chớm hạ đủ sắc hoa rực rỡ, từ hoa dầu, hoa giấy đến bằng lăng, muồng hoàng yến, điệp vàng, phượng tím...
Hoàng hôn đâu phải để lụi tàn

Hoàng hôn đâu phải để lụi tàn

(GLO)- Đôi khi, lòng hay tự hỏi: hoàng hôn dành cho ai, cho người trẻ hay tuổi già? Có phải, hoàng hôn ẩn dụ cho những gì đang gói ghém đi về miền xa cuối? Nó bầu bạn với cô đơn và gợi nhắc cái lụi tàn.
Rau dớn

Rau dớn

(GLO)- Khi đi ngang qua hàng rau trong chợ, tôi đã dừng chân thật lâu trước những bó rau dớn xanh mướt, non mởn của bà con Jrai đem bán. Lâu lắm rồi, tôi mới thấy món rau dân dã này. Bao kỷ niệm chợt ùa về trong tôi. Không trả giá, tôi nhanh chóng mua ngay vài bó mang về.

Mùa gặt

Mùa gặt

(GLO)- Nhắc đến Gia Lai, nhiều người sẽ nghĩ đến những dãy núi cao trùng điệp, những cánh rừng bạt ngàn xanh ngát, những rẫy cà phê, cao su ngút ngàn trên đất đỏ bazan trù phú.
Ly cà phê tím

Ly cà phê tím

Sông Túy Loan tím ngát. Những vệt ráng mây in bóng tím. Dãy núi xa xa in bóng tím. Đó là khi hoàng hôn, khi trời nước hoàng hôn, khi lòng người hoàng hôn! Nước nhuốm màu tâm trạng gã “trai Quảng” đã cũ, đã đi qua quãng đời gập ghềnh, sóng gió, nay về soi mặt vào sông quê.
Khoảng lặng bình yên

Khoảng lặng bình yên

(GLO)- Hàng ngày, cửa sổ phòng tôi vẫn mở về phía núi. Lâu nay, tôi vẫn nghĩ, chỉ cần phóng tầm mắt ra xa, nhấp một ngụm trà là đã có thể tự hào với bạn bè rằng mình thuộc về núi rừng và phố núi luôn là “background” phía sau cuộc đời mình.
Mùa trâm chín

Mùa trâm chín

(GLO)- Thấy cô bạn chia sẻ hình ảnh những quả trâm chín đựng trong chiếc nón lá với dòng status “Tuổi thơ dữ dội”, lòng tôi trào dâng bao hoài niệm. Những quả trâm chín tím mọng kia chính là một phần của tuổi thơ tôi.
Những cái nắm tay

Những cái nắm tay

(GLO)- “Gặp nhau tay bắt mặt mừng” từ lâu đã thành câu cửa miệng khi nói về giao tiếp và ứng xử trong giao tiếp. Điều này thể hiện sự bặt thiệp của đôi bên.