Đôi bàn tay

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

Người yêu đầu đời của tôi có đôi bàn tay xấu. Bàn tay của thiếu nữ mười bảy, mười tám mà nổi gân, thô ráp... Cô ấy có khuôn mặt thanh tú, ánh mắt đẹp, dáng xinh, nhưng nhà nhiều em, đi học về là quần quật chuyện nhà, nên đôi tay xấu là chuyện thường tình.

Tôi cứ nhớ hoài đôi bàn tay ấy. Đôi bàn tay rụt rè nắm lấy tay mình trên chiếc ghế đá ở sân trường. Đôi bàn tay vịn hờ trên eo mình khi đi chung chiếc xe đạp trong chiều vàng, giữa phố đông người.

Mẹ cô ấy là người khó tính, không cho con gái lớn đi Đông, đi Tây với người khác, nhưng bà vui vẻ nói với tôi, khi chỉ có hai người: Dì tin tưởng con. Có con đi chung dì yên lòng lắm!

Vài năm sau, mỗi người một ngả. Tôi công tác ở tỉnh xa mù tít, một năm chỉ đôi lần về thăm nhà, tiện thể thăm người yêu. Đôi lúc cũng mong đến lúc cầm bàn tay yêu quý ấy đi chung con đường làng trong lễ rước dâu. Vậy mà… tôi cứ mải mê với công việc, với mong muốn có chút kinh tế vững chãi trước khi lập gia đình.    

Chuyện gì đến đã đến, có một chiều đọc lá thư cô ấy viết. Chữ viết nắn nót, đẹp, chắc viết bằng cây viết máy hiệu pilot tôi tặng, khi rời trường cấp ba. Thư viết ngắn chỉ đôi dòng, cuối thư là câu: “Em đã có người dạm ngõ”. Rồi chấm hết! Đọc thư là hiểu, phía sau câu ấy, là ý nói: Anh về ngay, chốt với ba mẹ...

Lặng người một chút, nhìn trời xanh, lúc ấy nhớ cũng mùa hè, ve kêu vang cánh rừng... Viết thư trả lời, nhẹ tưng: “Chúc mừng em! Nếu hợp nên lấy đi...”. Không biết đọc thư, có giọt nước mắt nào của cô ấy, nhưng sau đó nghe tin người ấy đi lấy chồng.

***
Chắc cũng khoảng mười mấy năm sau, đang đi bộ giữa chợ đông, có một bàn tay nắm tay mình. Một người phụ nữ đi xe đạp cũ, phía sau chở một bao cám gia súc. Lạ! Chỉ có đôi mắt như ánh sao và bàn tay thì không thể nào quên được.

Cô ấy hỏi:

- Mới về à?

- Ừ.

- Khỏe không?

- Khỏe.

- Về nha!

- Ừ.

Cô ấy tất tả đạp xe đi. Đứng thẫn thờ một hồi mới nhớ, chẳng hỏi thăm cô ấy được một câu.

Vô tâm thiệt!

***
Tôi có thói quen kỳ lạ, thích ngắm nhìn đôi bàn tay người phụ nữ. Trong đời chắc đã ngắm được cả trăm ngàn đôi bàn tay đẹp - xấu đủ loại. Có người dáng to mà đôi bàn tay nhỏ nhắn. Có người nhỏ mà bàn tay thon dài. Có ngón tay búp măng, cũng có ngón tay vuốt nhọn. Nhớ tình cờ nghe chuyện một người phụ nữ phát hiện chồng ngoại tình vì trên lưng chồng có những vết cào xước. Yêu nhau dữ dội thiệt!

Mình thích nắm tay những người phụ nữ đẹp, rồi nói đùa: Cho anh nắm tay... đi đến cuối cuộc đời. Đa phần các cô rút tay ra giãy nảy, chỉ có một người cười tủm tỉm, vẫn để tay, nói giả giọng Nam bộ: Dề dới dợ, đi cha!


Lâu lâu, cũng gặp người phụ nữ cao tay ấn!

***
Vợ mình hồi trẻ có đôi bàn tay đẹp. Giờ thì dấu thời gian đã in hằn lên đôi tay: Da đã mồi, gân tay đã nổi...

Nhiều người mới quen, hỏi vợ làm gì, mình đều bảo: Bán cơm. Đa phần họ không nói gì, nhưng mình biết họ suy nghĩ: Thấy cha rảnh rỗi quá, sao để vợ bán cơm cực nhọc vậy!

Có người hỏi tiếp: Bán ở đâu?

Ở nhà.

Rồi họ đưa đẩy: Ừ, bán ở nhà, khỏi thuê mặt bằng, giờ công nhân nhiều, chắc là bán cơm khá!

- Không, vợ bán cơm cho ba cha con tôi không hè! Sáng, trưa, chiều, tối... ba bốn chập.

Sau đó, họ mới biết mắc lỡm vì tôi nói chơi.

Cảm ơn vợ vì đôi bàn tay vất vả do cha con tôi, nên yêu đôi bàn tay ấy lắm. Biết bao giờ mới làm được bài thơ khen đôi tay vợ!

Theo NGUYÊN AN (SGGPO)
 

Có thể bạn quan tâm

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

(GLO)- "Em đi trên đồi hoa" của tác giả Đại Dương là sự hòa quyện giữa con người và cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp. Những câu thơ mang sắc thái vừa lãng mạn vừa thoáng gợi lên cảm giác tiếc nuối về thời gian trôi qua, để rồi "mắt hoa tròn ngấn lệ/rưng rưng vắt qua mùa"...

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

(GLO)- Là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của thế hệ thơ chống Mỹ cùng thời với Nguyễn Khoa Điềm, Hữu Thỉnh, Bằng Việt, Hoàng Nhuận Cầm, Lưu Quang Vũ, Nguyễn Trọng Tạo, Phạm Tiến Duật, Thu Bồn... nhưng Thanh Thảo có một giọng thơ riêng, thiên về trí tuệ và một lối tư duy trực cảm.

“Gia Lai trong tôi”

E-magazine“Gia Lai trong tôi”

(GLO)- Gia Lai trong bạn là những hình dung gì khi nhắc đến? Là khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, là nụ cười sơn nữ hay nét bản sắc văn hóa khó lẫn? Những câu trả lời sẽ được tìm thấy tại Triển lãm nhiếp ảnh năm 2024 với chủ đề “Gia Lai trong tôi”.

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

(GLO)- Bài thơ "Ngày nắng" của Lê Vi Thủy là những hình ảnh đầy sức sống và hy vọng. Tác giả khéo léo khắc họa cuộc sống khó khăn nhưng đầy nghị lực của con người, với những mầm xanh vươn lên trong khô cằn, thể hiện niềm tin vào ngày mai tốt đẹp hơn.