Con đường đến trường

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi đã đi qua rất nhiều con đường, nhưng để lại nhiều kỷ niệm nhất chính là con đường làng để đến trường dạy học.  

Tôi nhớ như in con đường vào làng đất đỏ, ngày nắng bụi mù, ngày mưa trơn trượt. Hầu như mùa tựu trường năm nào cũng mưa. Để tới lớp đúng giờ, biết bao trò nhỏ của tôi hàng ngày vẫn rà chân, bấm chặt ngón chân xuống đường. Đất đỏ nhuộm màu chiếc áo trắng tinh khôi mà các em vừa được mẹ mua đầu năm học. Nhiều em ngại vào lớp với chiếc áo bẩn nên nhiều khi quay ngược về nhà. Biết được điều này, chúng tôi thường chuẩn bị thêm mấy chiếc áo trắng để đưa cho các em thay tạm. Có cô còn tranh thủ giờ nghỉ lấy xà phòng giặt áo cho học sinh.

Các thầy-cô giáo cũng vất vả không kém. Có đoạn đường bùn đất dày đặc bám chặt bánh xe, cứ đi đến đoạn này là xe nặng trịch đất, không thể dắt tới, không thể đẩy lui. Một số giáo viên phải gửi xe ở nhà người dân bên đường rồi cuốc bộ đến trường.

 Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang


Ngày mới ra trường, tôi về nhận công tác tại một làng thuộc vùng sâu, vùng xa của tỉnh. Con đường đến trường thân quen đến nỗi khi chuyển công tác về phố, tôi vẫn tìm con đường làng quanh co có lối rẽ vào trường để đi. Con đường làng ngày ấy giờ nhiều đoạn được đổ bê tông nhưng vẫn nhuộm màu đỏ đất. Bên đường, những hàng cây ngũ sắc trổ bông tươi thắm quanh năm, vạt dã quỳ vào mùa trổ bông vàng ươm sắc nắng. Trên đường tới trường, tôi có thể ghé qua nhà học sinh để nhắc nhở em học bài, khuyên em tiếp tục tới trường để theo đuổi ước mơ, không vì khó khăn trước mắt mà nghỉ học giữa chừng. Đường làng tôi đi có thể xa hơn một chút, để biết rằng chiếc xe đạp của học trò mình rạo rạo xích cũ, để lắng nghe tiếng cười đùa rộn rã buổi sớm mai. Đường làng tôi đi qua sẽ gặp được những nụ cười thân thiện chào tôi, cô giáo của làng.

Đường đến trường của học sinh trong làng thường đi qua những lô cao su. Ngày nắng mà được dạo dưới những tán cao su xanh mát ấy thì thật tuyệt. Bọn trẻ lăn trên những thảm lá vàng dưới gốc cây, cuộn người nô đùa thỏa thích. Còn ngày mưa, những con đường mòn trong lô cao su hoặc đất trơn bóng nhẫy hoặc xanh rêu trơn trượt. Các em tới lớp ì ạch dắt chiếc xe đạp men lối đi quen. Vượt qua đoạn đường gian nan trơn trượt, các em tới trường khi trên tay vẫn lúc lắc những chùm quả cây rừng chát chát chua chua vô cùng thú vị.

Gia Lai đang giữa mùa mưa. Nhìn trời mưa, tôi nhớ về những gian nan trên con đường đến lớp, để thương các em nhiều hơn, để tiếp thêm nghị lực cho những tinh thần vượt khó để tiếp cận kiến thức, hòa nhập với xã hội của biết bao hoàn cảnh còn túng thiếu ở làng.

 

 THUẬN ÁNH

 

Có thể bạn quan tâm

Làm báo vùng khó

Làm báo vùng khó

(GLO)- Đã dấn thân vào nghề báo, ai cũng hiểu rõ những thử thách phải vượt qua, nhất là khi tác nghiệp ở vùng khó. Song chính khi đó, chúng tôi càng hiểu rõ hơn tình cảm mà người dân dành cho người cầm bút.

Bé An Nhiên có niềm đam mê và tình yêu đặc biệt với cây đàn t'rưng. Ảnh: Vũ Chi

Nahria Rose An Nhiên và tình yêu tiếng đàn t’rưng

(GLO)- Mới 8 tuổi nhưng cô bé dân tộc Cơ-ho Nahria Rose An Nhiên đã bộc lộ năng khiếu đánh đàn t’rưng. Với khả năng làm chủ sân khấu cùng ngón đàn điêu luyện, các tiết mục trình diễn của em luôn nhận được những tràng pháo tay không ngớt từ khán giả.

Tính sử thi trong tranh Xu Man

Tính sử thi trong tranh Xu Man

(GLO)- Họa sĩ Xu Man (1925-2007) được mệnh danh là “cánh chim đầu đàn của mỹ thuật Tây Nguyên”. Nét đặc sắc trong tranh Xu Man là tính sử thi. Đây vừa là đặc trưng nghệ thuật cũng vừa là nội hàm văn hóa ẩn trong tác phẩm của ông.

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Khi sông gặp biển

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khi sông gặp biển

(GLO)- Giữa dòng chảy ký ức, bài thơ "Khi sông gọi biển" của tác giả Nguyễn Thanh Mừng gợi về hình bóng con sông xưa với lời hẹn thơ ngây, thể hiện nỗi niềm tiếc nuối trước những đổi thay. Sông vẫn đợi, chỉ người đã không còn như trước.

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...