Vòng tay của ba

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Năm rồi, tôi không về quê đón Tết được vì mới sinh con nhỏ. Cận Tết, ba tôi bắt xe lên Gia Lai thăm con cháu. Hành trang ba mang theo là gạo quê, gà quê, đôi cân đậu xanh được mẹ chọn kỹ… Nhìn ba khệ nệ đeo mang những thứ đồ quê đứng trước cổng nhà, tôi cứ thế khóc ngon lành như một đứa trẻ.

Hồi nhỏ, tôi là đứa trẻ ương bướng, thường trốn mẹ theo tụi bạn trai đi tìm tổ chim vào ban trưa. Mỗi lần mẹ bắt được thường phạt đòn. Ba xuýt xoa đôi chân bị mẹ đánh rồi dặn dò: “Lần sau đừng làm mẹ giận nữa con nhé”. Có lần, tôi lao vào đánh nhau với San vì nó chê nhà tôi nghèo mà sĩ, còn bảo “Con gái cắm cúi học cho lắm rồi cũng đi lấy chồng”. Ba San tìm gặp ba tôi trách chuyện. Trước mặt hai ba con San, ba mắng tôi rồi nhận lỗi về mình.

Dắt tôi về, suốt đoạn đường ba nghiêm mặt, chẳng nói gì. Tôi nghĩ chắc sẽ bị ba phạt. Ấy nhưng, khi hai ba con San vừa rẽ khuất lối về, ba tôi liền quay lại, ngồi thụp xuống nắn nắn tay, chân tôi… rồi liên tục hỏi xem tôi có bị đau ở đâu không.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Tôi thích nhất là những buổi tối mùa hè, khi quê tôi có đoàn chiếu phim từ thành phố về. Những buổi ấy, ba gác lại công việc để đưa chị em tôi đi xem phim. Có hôm rạp đông, trẻ con chẳng thể chen được, ba cõng tôi lên vai suốt cả buổi xem phim. Mồ hôi ba thấm đẫm vai áo, ấy thế mà cuối buổi, ba đưa tôi ra chỗ thưa người, dùng quạt mo phe phẩy và hỏi: “Có nóng không con?”.

Thấy tôi im lặng không nói, ba sốt sắng hỏi tiếp: “Sao vậy con?”. Tôi nhìn ba thỏ thẻ: “Con thương ba quá!”. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi biết nói thương ba. Thế rồi, ba ôm lấy tôi, hai ba con dắt nhau về nhà trên con đường làng đầy ánh trăng.

Ba không dạy tôi đọc, không cầm tay uốn nắn nét chữ khi tôi bắt đầu học những chữ cái đầu tiên. Bởi lẽ, những lúc ấy ba còn miệt mài sớm khuya trên cánh đồng trong cái rét căm căm găm vào da thịt hay lẫn đâu đó trong công việc hàng ngày. Hồi đó, bạn bè cùng trang lứa với tôi thường rất ít người được theo học đến nơi đến chốn, thường học hết THCS hay THPT thì xin đi làm công nhân giày da phụ giúp gia đình. Dù nhà có nghèo nhưng ba vẫn cố gắng làm lụng để chúng tôi theo đuổi giấc mơ của mình. Ba nói: “Ba chẳng ước gì nhiều, chỉ ước con ba nhiều chữ”.

Hôm vừa rồi, tôi có đọc trên trang Facebook cá nhân của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều kể về giấc mơ ngày bé, ông vẫn thường được bà cõng đến những nơi làm đồ ăn để xin cho cháu thứ gì đó. Mẹ ông vẫn bảo bà đừng làm thế vì người ta cười cho, nhưng bà vẫn kệ, ai cười mặc ai, miễn là cháu bà có cái ăn. Trái tim tôi rung lên xúc động.

Tôi nhớ đến ngày bé nghèo đói, mỗi bận trong làng nhà nào có tiệc cưới, giỗ… ba cũng thường cõng tôi sang chơi để xin thứ gì đó. Mỗi lần ba dự đám cỗ nhà hàng xóm, tôi vẫn thấy ba lén mẹ giấu cái bì nhỏ vào túi và những trưa như thế, chị em tôi thấp tha thấp thỏm nhìn ra cửa sổ, chỉ cần thấy con vàng đánh tiếng là ùa ra, thích thú với chiếc bánh phồng tôm, cái trứng cút hay chiếc bánh ít… ba mang về.

Ba tôi suốt cả cuộc đời gắn bó với ruộng đồng, đất cát, không biết đến smartphone, internet, cũng chẳng biết đến cửa hàng thời trang hay món ngon nơi nhà hàng sang trọng. Mỗi lần mua tặng ba chiếc áo, đôi dép mới hay món quà gì đó, tôi phải cắt chiếc mác có ghi giá tiền hoặc xóa giá cũ rồi dán lên một mức giá mới để ba yên tâm.

Ba tôi có đôi bàn tay chai sần vì những năm tháng cõng đá, kéo cày… Ông vẫn thường chở che, nhận hết phần lỗi về mình mỗi khi các con gây ra lỗi lầm gì đó. Trong hành trình cuộc đời, không ít lần tôi bật khóc vì một vấp ngã nào đó, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ tôi thấy mình đơn độc. Bởi tôi biết, dù có thành công hay thất bại thì tôi vẫn có một chốn để quay về, trong vòng tay của ba.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Vũ khúc cao nguyên

Vũ khúc cao nguyên

(GLO)- Tháng 11, dã quỳ xúng xính váy hoa bung xòe nơi cao nguyên đất đỏ. Dã quỳ như cô gái nhỏ vẫn chung tình thao thiết với cái hẹn nắng lộng, trời xanh.

Dặm dài năm tháng

Dặm dài năm tháng

(GLO)- Tôi ngang qua trường cũ trong một ngày vòm trời xám đục trong bàng bạc hơi sương. Cảnh vật đã không còn như xưa nữa. Chỉ có cây bàng nơi góc sân trường run run giơ những chiếc lá ối đỏ phơ phất vẫy trong gió lạnh.

Ký ức của ba

Ký ức của ba

Bảng khám bệnh điện tử hiển thị con số 106, tôi ngó quanh quất tìm ba tôi. Ông già lại đi lung tung đâu đó. Tôi hớt hải chạy quanh sảnh bệnh viện: “Kia rồi”, chiếc áo kaki màu xanh bộ đội.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.