Vòng tay của ba

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Năm rồi, tôi không về quê đón Tết được vì mới sinh con nhỏ. Cận Tết, ba tôi bắt xe lên Gia Lai thăm con cháu. Hành trang ba mang theo là gạo quê, gà quê, đôi cân đậu xanh được mẹ chọn kỹ… Nhìn ba khệ nệ đeo mang những thứ đồ quê đứng trước cổng nhà, tôi cứ thế khóc ngon lành như một đứa trẻ.

Hồi nhỏ, tôi là đứa trẻ ương bướng, thường trốn mẹ theo tụi bạn trai đi tìm tổ chim vào ban trưa. Mỗi lần mẹ bắt được thường phạt đòn. Ba xuýt xoa đôi chân bị mẹ đánh rồi dặn dò: “Lần sau đừng làm mẹ giận nữa con nhé”. Có lần, tôi lao vào đánh nhau với San vì nó chê nhà tôi nghèo mà sĩ, còn bảo “Con gái cắm cúi học cho lắm rồi cũng đi lấy chồng”. Ba San tìm gặp ba tôi trách chuyện. Trước mặt hai ba con San, ba mắng tôi rồi nhận lỗi về mình.

Dắt tôi về, suốt đoạn đường ba nghiêm mặt, chẳng nói gì. Tôi nghĩ chắc sẽ bị ba phạt. Ấy nhưng, khi hai ba con San vừa rẽ khuất lối về, ba tôi liền quay lại, ngồi thụp xuống nắn nắn tay, chân tôi… rồi liên tục hỏi xem tôi có bị đau ở đâu không.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Tôi thích nhất là những buổi tối mùa hè, khi quê tôi có đoàn chiếu phim từ thành phố về. Những buổi ấy, ba gác lại công việc để đưa chị em tôi đi xem phim. Có hôm rạp đông, trẻ con chẳng thể chen được, ba cõng tôi lên vai suốt cả buổi xem phim. Mồ hôi ba thấm đẫm vai áo, ấy thế mà cuối buổi, ba đưa tôi ra chỗ thưa người, dùng quạt mo phe phẩy và hỏi: “Có nóng không con?”.

Thấy tôi im lặng không nói, ba sốt sắng hỏi tiếp: “Sao vậy con?”. Tôi nhìn ba thỏ thẻ: “Con thương ba quá!”. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi biết nói thương ba. Thế rồi, ba ôm lấy tôi, hai ba con dắt nhau về nhà trên con đường làng đầy ánh trăng.

Ba không dạy tôi đọc, không cầm tay uốn nắn nét chữ khi tôi bắt đầu học những chữ cái đầu tiên. Bởi lẽ, những lúc ấy ba còn miệt mài sớm khuya trên cánh đồng trong cái rét căm căm găm vào da thịt hay lẫn đâu đó trong công việc hàng ngày. Hồi đó, bạn bè cùng trang lứa với tôi thường rất ít người được theo học đến nơi đến chốn, thường học hết THCS hay THPT thì xin đi làm công nhân giày da phụ giúp gia đình. Dù nhà có nghèo nhưng ba vẫn cố gắng làm lụng để chúng tôi theo đuổi giấc mơ của mình. Ba nói: “Ba chẳng ước gì nhiều, chỉ ước con ba nhiều chữ”.

Hôm vừa rồi, tôi có đọc trên trang Facebook cá nhân của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều kể về giấc mơ ngày bé, ông vẫn thường được bà cõng đến những nơi làm đồ ăn để xin cho cháu thứ gì đó. Mẹ ông vẫn bảo bà đừng làm thế vì người ta cười cho, nhưng bà vẫn kệ, ai cười mặc ai, miễn là cháu bà có cái ăn. Trái tim tôi rung lên xúc động.

Tôi nhớ đến ngày bé nghèo đói, mỗi bận trong làng nhà nào có tiệc cưới, giỗ… ba cũng thường cõng tôi sang chơi để xin thứ gì đó. Mỗi lần ba dự đám cỗ nhà hàng xóm, tôi vẫn thấy ba lén mẹ giấu cái bì nhỏ vào túi và những trưa như thế, chị em tôi thấp tha thấp thỏm nhìn ra cửa sổ, chỉ cần thấy con vàng đánh tiếng là ùa ra, thích thú với chiếc bánh phồng tôm, cái trứng cút hay chiếc bánh ít… ba mang về.

Ba tôi suốt cả cuộc đời gắn bó với ruộng đồng, đất cát, không biết đến smartphone, internet, cũng chẳng biết đến cửa hàng thời trang hay món ngon nơi nhà hàng sang trọng. Mỗi lần mua tặng ba chiếc áo, đôi dép mới hay món quà gì đó, tôi phải cắt chiếc mác có ghi giá tiền hoặc xóa giá cũ rồi dán lên một mức giá mới để ba yên tâm.

Ba tôi có đôi bàn tay chai sần vì những năm tháng cõng đá, kéo cày… Ông vẫn thường chở che, nhận hết phần lỗi về mình mỗi khi các con gây ra lỗi lầm gì đó. Trong hành trình cuộc đời, không ít lần tôi bật khóc vì một vấp ngã nào đó, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ tôi thấy mình đơn độc. Bởi tôi biết, dù có thành công hay thất bại thì tôi vẫn có một chốn để quay về, trong vòng tay của ba.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Cá đồng mùa lụt

Cá đồng mùa lụt

(GLO)- Ở quê tôi, gia đình nào cũng có những bộ đồ nghề đánh bắt cá, chủ yếu là tự làm bằng tre nứa như: nơm, đó, lờ, ống lươn, rớ, đăng, cần câu, chà (chà di)… Ngay từ nhỏ, tôi đã được cha và chú dạy cách đan một số dụng cụ đánh bắt cá nước ngọt.

“Mưa trên biển vắng”

Mưa trên biển vắng

(GLO)- Tôi biết mình mãi là người của núi, nhưng thi thoảng trong giấc mơ mùa hạ, tôi lại nghe tiếng sóng vỗ nhòa vào mỏm đá xa xưa. Như thể tự kiếp nào, tôi đã bỏ quên ở biển thứ gì đó thẫm xanh, để bây giờ, không thể khác hơn, tôi luôn bị xâm chiếm bởi một nỗi nhớ biển.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.
Lời sóng vỗ

Lời sóng vỗ

(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.
Nhớ những mùa vàng

Nhớ những mùa vàng

(GLO)- Những mùa lúa vàng trĩu bông thơm mùi rơm rạ là hình ảnh đã ăn sâu vào ký ức bao thế hệ người Việt, đặc biệt là những người lớn lên ở thôn quê.
Thơm thảo mùa thu

Thơm thảo mùa thu

(GLO)- Một buổi chiều thu, giữa người xe phố phường giăng mắc, tôi chợt thấy bên vỉa hè một chị hàng rong lặng lẽ bày ra những quả hồng. Những quả hồng chín ửng căng bóng, màu cam đỏ pha chút thẫm xanh dịu mắt được xếp vào chiếc mẹt tre.
Cơn bão đi qua

Cơn bão đi qua

Bão đi qua, ta thêm yêu thương, biết sẻ chia hơn với những mảnh đời khốn khó. Bão tan, ta bắt đầu lại từ những mầm xanh hy vọng...
Giấc mơ về mẹ

Giấc mơ về mẹ

(GLO)- Đêm khuya. Chốc chốc, những đợt mưa nối nhau quất rào rạt lên mái tôn. Hơi lạnh len lỏi xuyên qua lớp chăn thấm vào da thịt. Con gái tôi giật mình, khóc ré lên vì sợ.
Tự “chữa lành” cho bản thân

Tự “chữa lành” cho bản thân

(GLO)- Cứ gần đến ngày nghỉ lễ là các anh chị đồng nghiệp lại xúm xít hỏi nhau: “Lễ này đi chơi ở đâu?”. Còn tôi thì chỉ muốn nghỉ ngơi bên gia đình. Đã rất nhiều năm rồi, tôi không có khái niệm đi chơi ngày lễ, nhất là những chuyến đi chơi xa dài ngày.
Bất chợt mùa lá rụng

Bất chợt mùa lá rụng

(GLO)- Mùa thu ở xứ sở nhiệt đới như nước Việt chúng ta, sự chuyển đổi của thiên nhiên không rõ ràng, đặc tả như ở trời Âu. Nhưng sắc thái của mùa lá rụng cũng đủ để làm xao động lòng người, ghi dấu ấn vào thi ca, nhạc họa từ xưa đến nay
Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.