Sắc màu mùa hạ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Người ta thường nói, mùa hạ ồn ã quá nên chẳng cho ai được tĩnh tâm. Nào là tiếng ve kêu inh tai, người người dậy từ khi mặt trời chưa mọc đi lại, nói cười huyên náo, đất trời nung nấu oi bức đến cùng cực thì “bục” ra những tiếng sấm. Thế rồi, mưa đổ xuống, trả lại nước cho ao hồ, nước tràn mặt đường, cá rô phải rạch nước lên mặt sân, những bánh xe quẫy trong nước như chân vịt các con tàu… Nhìn dòng sông đục ngầu, nỗi lo về những ngày mưa lũ lại cuộn dâng trong lòng người.

Một sớm cuối tuần, tôi thức dậy sau cơn mưa. Thay vì lái xe hay đạp xe đạp, tôi xỏ giày chạy bộ, vừa chạy vừa phóng tầm mắt tới phía xa xăm nơi cuối đường mở ra tít tắp. Phố núi giờ này vẫn đang thiếp ngủ, người ta chưa thể trở dậy sau một đêm cuối tuần thức muộn nhâm nhi cà phê, trà chanh để ngẫm ngợi về thanh xuân lại vèo qua mỗi sớm mai.

Bỗng nhiên, ùa vào mắt tôi là những bông hoa phượng rớt xuống mặt đường từ lúc nào. Tôi chạy chậm lại, nhặt lên nhìn ngắm. Hoa phượng tưởng quen mà lạ lắm, những cánh hoa như được cắt từ giấy đỏ để trang trí trong hôn lễ. Mùa hoa như lửa đốt lòng khắc khoải tình yêu học trò. Hoa như ngọn lửa cắm trại thời áo trắng nhưng lại tựa như áo nàng dâu của ai đó vội theo chồng. Đã có người bạn gái bước lên xe hoa sau mùa thi như thế. Sắc hoa như nói với mình bởi ký ức của bao thế hệ nên dù nắng đỏ, mưa nhòa, màu vẫn thắm. Màu của ký ức, màu của quy luật đời người, màu của một dấu mốc thanh xuân hình như chưa bao giờ nhạt trong mưa nắng.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Cuối cùng, khi xe cộ trên đường đã vãn, ai cũng đã chọn được chỗ ngồi của mình trong những quán quen, tôi nhận ra trời lại bắt đầu mưa. Tuổi tác đã dạy cho tôi một bài học, đâu phải trong suốt là không màu, đâu phải dửng dưng là vô cảm. Ban đầu, mưa như một anh họa sĩ mới vào nghề quệt màu vụng về, sau dần như thấm cái cảm xúc mà thanh thoát, tinh tế hơn. Bức tranh phố, đường, quán sá… dần hiện lên. Ghế, bàn, gạt tàn màu nâu, những khung cửa màu nâu như một bức ảnh trong ký ức. Hóa ra, mùa hạ nhiều sắc thái thật sự. Chiếc ô chỉ che được một nửa bờ vai ai, mái tóc ai dính bết những giọt mưa chiều bối rối, một đôi mắt đang ngắm phố mà như xuyên thấu qua màn mưa, qua thời gian để ngóng đợi một người.

Sớm ấy, mưa đến rồi đi khi những chiếc kim đồng hồ vẫn còn dang dở vòng quay của mình. Tôi mở cánh cửa sổ ra đón ánh nắng hửng lên khi mưa tạnh. Bất chợt, tôi gặp lại ánh sáng mặt trời lần thứ hai ló rạng trong ngày. Đúng như ai từng nói, trong mùa mưa, mỗi ngày, ta lại gặp không chỉ một bình minh. Mưa như một trang giấy nháp, cứ xe đi rồi lại tô màu lại, ngày như một đứa trẻ đang chơi với sắc màu, vừa cảm tính, bồng bột vừa sâu sắc mà làm nên tâm điểm của ngày.

Ở phố đã lâu, hôm nay tôi mới nhận ra một tiếng gà trưa. Đó là tiếng của một con trống oai vệ chứ không phải loại gà tre, gà cảnh thông thường. Ngày bé, tôi nghe bà nội bảo: dù đang ở đâu, đang sống giữa không gian đông vui thế nào nhưng nghe tiếng gà vẫn thấy buồn xa vắng. Cũng con gà ấy, cái mào đỏ và bộ lông “hiệp sĩ” ấy, nhưng tiếng gáy giữa ban trưa như vọng vào lòng giếng sâu thẳm, như gọi lên những lời ca của kẻ xa nhà. Nếu là một họa sĩ, tôi sẽ bằng được âm thanh ấy từ vóc dáng, từ sắc màu bộ lông của chú gà. Cả trưa hôm ấy, tâm hồn tôi như bức tranh cũ được phủi bụi, được gỡ những lớp mạng nhện quên lãng, lười nhác của thời gian để nhận ra những màu cũ vẫn còn tươi mới. Chẳng biết tiếng gà ấy phát ra từ sân thượng nào để vãi một nắm thóc, chỉ biết thức trọn một buổi trưa tự trôi về ngày hôm qua xa vắng.

Ngày mới, tuần mới lại cuốn tôi vào việc mà không còn một khoảng trống. Nơi nào con người không bước, bánh xe không lăn qua là bụi phủ mờ. Người ta quét bụi, lau bụi đâu phải chỉ vì vệ sinh sạch sẽ mà còn để giành lại thực tại cho riêng mình. Bụi cũng là một sắc màu, nhớ con đường bụi đỏ dẫn về nhà tôi bao mùa hạ. Tôi bé nhỏ đứng trên sườn đồi ngóng bụi cồn lên là biết cha tôi đang đạp xe trở về.

Màu của mùa hạ với bao cung bậc cứ lặng lẽ như thế, đến từ hôm qua, thắm lên hôm nay và còn theo bước tôi xa tắp một con đường. Và, tôi sẽ nhớ về mùa hạ trong thơ thẩn những sắc màu.

Có thể bạn quan tâm

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.