Với nhiếp ảnh Việt, ảnh đẹp chưa đủ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Người ta vẫn quen khen tấm ảnh này đẹp, bức ảnh kia xấu. Thời nay, chỉ cần một chút kỹ thuật với chiếc điện thoại thông minh là ai cũng có thể bấm được một kiểu ảnh đẹp. Sức mạnh của nhiếp ảnh phải hơn thế, nhất là nhiếp ảnh nghệ thuật.

Người bán hàng rong phố cổ Hội An. Ảnh: Việt Văn
Người bán hàng rong phố cổ Hội An. Ảnh: Việt Văn



Ảnh đẹp và ảnh “giả”

Một tình huống thú vị của cuộc sống trên phố Phùng Hưng (Hà Nội), bà hàng hoa rảo bước trên phố đông người, trên cao con tàu lao vun vút vào thành phố. Anh chàng nhiếp ảnh chuyên nghiệp lỉnh kỉnh móc bộ đồ nghề khủng ra bấm vội vài phát trong khi cô bạn đi cùng chỉ giơ ngón tay nhỏ nhắn lên bấm khẽ vào chiếc điện thoại thông minh. “Tách” nghe không đã bằng “xoạch” của tiếng màn trập máy ảnh to nhưng hình ảnh khoảnh khắc cô gái chớp được lại đẹp hơn hẳn. Vì cô thao tác nhanh hơn và dĩ nhiên có óc thẩm mỹ.

Tình trạng “săn ảnh tập thể” của các nhóm nghệ sĩ có giảm so với một vài năm trước, tuy nhiên vẫn còn khá đông. Và những hình ảnh phong cảnh của vùng cao Tây Bắc đẹp nhưng vẫn na ná như nhau, vẫn là cảnh ở bản Lao Xa, cao nguyên đá Hà Giang hay là đồi mâm xôi La Pán Tẩn ở Mù Cang Chải. Cảnh vẫn long lanh, người vẫn thân thiện vẫn thú vị. Xem nhanh có thể xuýt xoa vì thiên nhiên hữu tình nhưng xem kỹ lại thấy nhạt. Vì nó chỉ là vẻ đẹp hình thức, cái bên ngoài mà không có chiều sâu bên trong. Nó không có sự dụng công của trí tuệ mà chỉ là cái bấm của phản xạ, của thói quen.

Có anh chuyên chở khách săn ảnh bằng xe ôm ở Y Tý (Lào Cai), một ngày đẹp trời quyết định trở thành “nghệ sĩ”. Vì là dân địa phương nên anh biết khi nào mây tầng hay mây tích… lúc nào nắng chiếu đẹp nhất nên canh đúng thời điểm nên chụp được nhiều ảnh đẹp và thắng giải ở một số cuộc thi. Giờ anh đã có thể “ngồi cùng mâm” với mấy bậc nghệ sĩ đàn anh khi xưa mà không thấy mặc cảm.

Việt Nam là đất nước có khí hậu và cảnh quan 4 mùa phong phú là “thiên đường để chụp ảnh” như nhận xét của nhiều tay máy ngoại quốc. Vì thế không có gì lạ khi ảnh Việt Nam hay lên ngôi ở mảng du lịch trong nhiều cuộc thi ảnh quốc tế.

Tuy nhiên, cần phân biệt rõ, ảnh du lịch bản chất phải là ảnh mang tính khám phá, chụp tự nhiên, khoảnh khắc bắt lấy những nét văn hóa, phong tục, tập quán, sinh hoạt, chân dung con người đặc sắc ở các miền đất mới lạ. Còn với nhiếp ảnh nghệ thuật Việt, nhiều ảnh du lịch thực chất là ảnh “giả” du lịch, mang tính dàn dựng, thậm chí trái với tập quán, phong tục của dân bản địa. Thế nên mới có cảnh 3 bà mặc đủ ba màu cơ bản đỏ - vàng - xanh đang rửa bông súng, mới có ảnh người phụ nữ làm hương xếp hương uốn lượn hình chữ S… Hay cảnh bếp lửa người vùng cao, thêm miếng thịt chặt vội sai cách, mua ngoài chợ rồi treo lên gác bếp, cảnh treo ngô chồng chồng lớp lớp, chỉ có trong sự hư cấu của nhiếp ảnh gia.

Sức mạnh của sự ám ảnh

Bản chất của nghệ thuật, trong đó có nhiếp ảnh nghệ thuật là sáng tạo. Bởi thế, tiếng nói cá nhân là hết sức quan trọng. Giờ đây khái niệm ảnh đẹp không còn đúng hay chưa đủ với ảnh nghệ thuật. Có những tác phẩm không hề đẹp theo cách truyền thống (bố cục không rơi vào điểm mạnh) nhân vật thì xô lệch cắt nửa mặt, hay nhiều cảnh gần như mất nét hoàn toàn… nhưng càng nhìn nó càng thu hút, buộc người xem phải trở đi trở lại để xem một “cái gì đó” trong ảnh, hay đúng hơn là dấu vết cá nhân của tác giả.

Những bức ảnh chân dung ấn tượng nhất, thực chất lại không hẳn là chân dung của một nhân vật cụ thể mà nhiều khi nó là chân dung của chính người chụp. Họa sĩ, nhiếp ảnh gia người Argentina - Andres Wertheim đã tạo ra một cách chụp chân dung độc đáo, khi chiếu projector lên mặt nhân vật các hình ảnh khác nhau từ chiếc xe hơi thể thao ở Mexico, từ gương mặt đấu sĩ ở Tây Ban Nha cho đến những chú bò ở Philipines… Ông đã tạo ra những chân dung “đa nhân cách” với những bản thể khác nhau trong một con người.

Một bức ảnh đẹp theo kiểu ánh sáng đẹp, bố cục đẹp đôi khi là cái bẫy chết người với tác giả và người xem. Một tác phẩm ảnh nghệ thuật thực sự có thể không đẹp, thậm chí là “xấu xí” vì đi ngược lại tiêu chí thẩm mỹ truyền thống nhưng nó gây ám ảnh với một hay nhiều ẩn ý, với những câu chuyện được kể bằng một giọng điệu riêng.

Không phải vô cớ mà càng ngày xu hướng ảnh bộ với những dự án ảnh dài hơi, kéo dài thậm chí cả chục năm được đánh giá cao. Bởi nó gắn liền với thế giới quan, góc nhìn thẩm mỹ của tác giả, những bộ ảnh đó có thể dựng lại một giai đoạn của lịch sử một đất nước, một thành phố, một miền quê thông qua câu chuyện của một cá nhân, một gia đình. Nhưng nó tuyệt nhiên không phải là ảnh báo chí mà nó là ảnh nghệ thuật có sự pha trộn của cả yếu tố tư liệu, sự hư cấu và cả cái nhìn dự báo.

 

https://laodong.vn/van-hoa-giai-tri/voi-nhiep-anh-viet-anh-dep-chua-du-885502.ldo

Theo Việt Văn (LĐO)

Có thể bạn quan tâm

“Tổ quốc bên bờ sóng”

“Tổ quốc bên bờ sóng”

(GLO)- Đó là chủ đề cuộc thi và triển lãm ảnh nghệ thuật cấp quốc gia do Ban Tuyên giáo và Dân vận Trung ương chủ trì, phối hợp với các cơ quan, đơn vị liên quan tổ chức nhằm thực hiện kế hoạch tuyên truyền về biển, đảo năm 2025.

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

(GLO)- Mặc nhiên, việc sáng tạo văn học nghệ thuật luôn mang tính độc lập và tự giác cao độ của mỗi văn nghệ sĩ, nhưng hành trình ấy sẽ không đơn độc nếu có sự dìu dắt chân tình của người đi trước. Tại phố núi Pleiku, nhiều tác giả trẻ đã tìm được điểm tựa tinh thần đáng quý như thế.

Nhạc sĩ Thụy Kha qua đời

Nhạc sĩ Thụy Kha qua đời

Nhạc sĩ Thụy Kha qua đời lúc 10h45 sáng 13/3 tại Hà Nội. Năm cuối đời, ông chống chọi với bệnh ung thư. Vài tháng gần đây, nhiều đồng nghiệp chia sẻ hình ảnh thăm nhạc sĩ Thụy Kha trong bệnh viện. 

Tiết mục múa của đơn vị Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng trình diễn tại Liên hoan nghệ thuật quần chúng huyện Ia Grai năm 2025.

Liên hoan nghệ thuật quần chúng lực lượng vũ trang huyện Ia Grai: Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng giành giải nhất toàn đoàn

(GLO)- Trong 2 đêm (11 và 12-3), huyện Ia Grai tổ chức Liên hoan nghệ thuật quần chúng lực lượng vũ trang năm 2025. Liên hoan quy tụ 13 đơn vị tham gia. Mỗi đơn vị đăng ký trình diễn từ 3 đến 5 tiết mục ca, múa và diễn tấu các loại nhạc cụ.

Thơ Bút Biển: Nắng chưa qua

Thơ Bút Biển: Nắng chưa qua

(GLO)- "Nắng chưa qua" của Bút Biển là một bài thơ đầy hoài niệm. Bằng những câu thơ nhẹ nhàng mà day dứt, tác giả khắc họa nỗi buồn của sự xa cách, khi ký ức vẫn còn đó nhưng hiện tại chỉ còn lại gió lùa, hoa rụng và căn phòng trống,... dường như có ai đang ngóng về một vệt nắng chưa qua.

Bản hòa ca cùng triền ký ức

Bản hòa ca cùng triền ký ức

(GLO)- Dù đã có hơn 30 năm sống ở Pleiku nhưng khi đọc tập “Vân môi say phố” của Ngô Thanh Vân (NXB Hội Nhà văn, 2024), tôi lại có cảm tưởng được khám phá một miền đất tưởng chừng quá đỗi quen thuộc.

Giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Giải phóng tỉnh tại xã Gào

Giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Giải phóng tỉnh tại xã Gào

(GLO)- Tối 10-3, tại làng C (xã Gào), Đội Thông tin lưu động-Trung tâm Văn hóa-Thông tin và Thể thao TP. Pleiku tổ chức chương trình giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng tỉnh (17/3/1975-17/3/2025), chào mừng Đại hội Đảng các cấp, tiến tới Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XIV.

Hội viên Chi hội Nhạc sĩ Việt Nam tỉnh tại chương trình chào mừng Ngày Âm nhạc Việt Nam năm 2024. Ảnh: H.N

Nhạc sĩ Gia Lai kiếm tìm tác phẩm có sức ảnh hưởng lớn

(GLO)- Bám sát hơi thở cuộc sống và đưa bản sắc dân tộc vào tác phẩm, các nhạc sĩ Chi hội Nhạc sĩ Việt Nam tỉnh Gia Lai đã thực sự cố gắng trong hoạt động sáng tác nhằm ghi dấu ấn. Song, làm gì để tác phẩm lan tỏa rộng rãi, ghi đậm trong tâm trí người nghe đang là trăn trở của những người tâm huyết.

Thơ Sơn Trần: Nhớ Pleiku

Thơ Sơn Trần: Nhớ Pleiku

(GLO)- "Nhớ Pleiku" là một tác phẩm đầy cảm xúc của tác giả Sơn Trần. Từng câu thơ vẽ nên bức tranh phố núi đẹp mơ mộng với cảnh sắc yên bình, quyện hòa cùng ký ức, tình yêu và nỗi nhớ...

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

(GLO)- Bài thơ "Lâu không về nhà" của tác giả Vân Phi thấm đượm nỗi nhớ quê hương da diết của người con xa xứ-nơi cánh đồng, dòng sông và mẹ già vẫn chờ đợi theo tháng năm lở bồi. Từng câu thơ như những thước phim chậm rãi, gợi lại ký ức tuổi thơ ấm áp bên ánh đèn dầu, bên những thân gần mẹ cha.