Tiếng ve ngày hè

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Bầu trời của những ngày cuối cấp là khoảng sân rộng lớn rợp bóng cây, là lớp học, là tiếng trống, tiếng chuông reo bên tai hàng ngày, là tiếng nói của thầy cô, là tiếng cười đùa của bạn bè, tất cả đều sẽ trở thành ký ức, dù bao nhiêu nuối tiếc cũng chẳng thể quay lại. Tiếng ve sầu cứ ngân nga mãi trong ánh nắng chói chang, dưới bầu trời cao xanh lồng lộng, lại một mùa hè nữa lại đến.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa



Tôi nhớ!

Đó là những buổi trưa hè nắng như đổ lửa, là quãng đường dài đạp xe từ nhà đến trường, là những giọt mồ hồi lăn dài trên má rơi xuống trang giấy trắng học sinh. Là những ngày đầu hè ngồi trong lớp học thả hồn theo tiếng ve sầu, ngắm nhìn màu hoa phượng vĩ.

Ngồi nhấm nháp ly cà phê bên góc đường Trần Hưng Đạo, trong không gian ngợp bản giao hưởng ve sầu khiến tôi nhớ những mùa hè đã đi qua, ở thành phố nhỏ của tôi hầu như nơi nào cũng có tiếng ve. Chỉ cần vài cây to, bóng mát là đã nghe chúng râm ran suốt ngày. Cũng  nhiều năm rồi tôi mới lại được nghe tiếng ve sầu da diết như vậy, từ khi xa quê hương, xa gia đình lên Sài Gòn học tập, có lẽ do nhịp sống xô bồ nơi phố thị, nên lâu rồi tôi không còn được nghe tiếng ve, âm thanh quen thuộc gắn với tuổi thơ, tiếng ve cứ ngân nga lúc trầm lúc bổng tựa như những thăng trầm của cuộc sống.

Thời còn đi học tôi mê tiếng ve lắm, cũng không biết mê từ lúc nào, ngồi trong lớp học cứ ngẩn ngơ nghe tiếng ve, thả hồn ngắm nhìn sân trường với hàng cây phượng vĩ, chính vì thế không ít lần bị thầy cô trách phạt. Ngày ấy, Công nghệ chưa phát triển như bây giờ, nào đã có smartphone hay Facebook, zalo... Cũng chả được bố mẹ cho đi công viên hay dạo phố, chỉ có những buổi trưa hè, trốn bố mẹ cùng lũ bạn trong xóm đầu trần, chân đất đi bắt ve. Chúng tôi luôn chọn bắt những chú ve to nhất, rồi ngồi tụ tập với nhau nghiên cứu xem ve kêu bằng gì, đứa cho rằng ve kêu bằng miệng, đứa thì lại bảo ve kêu bằng bụng, cứ thế dẫn đến những cuộc tranh cãi không có hồi kết. Về sau được một thầy giáo dạy sinh học giải thích rằng : Ve đực “tạo âm thanh bằng cách rung hai cái “loa” làm bằng màng mỏng, phát triển từ lồng ngực, có những vòng sườn bên trong được co giãn thật nhanh, làm rung màng mỏng, tạo sóng âm thanh để mời gọi ve cái”. Ve cái không tạo được âm thanh nhưng cũng có hai cái màng hai bên mình chỉ dùng để nghe ve đực hát.

Cuộc đời của ve thật nhiều điều kỳ thú và mang đầy triết lý. Điểm đặc thù là chu kỳ  sống có một không hai của chúng. Ve nằm lặng lẽ dưới mặt đất trong nhiều năm liền. Đến một ngày đầu hè, ấu trùng trồi lên mặt đất, leo lên cây lột vỏ nhộng “kim thiền thoát xác” hong khô đôi cánh cứng và ca hát. Con người cũng giống như ve sầu, sinh ra và lớn lên trong sự bảo bọc của gia đình, đến lúc rồi cũng phải rời xa vòng tay chở che của bố mẹ để chập chững đặt những bước chân vào đời.

Tiếng ve cũng là âm thanh báo hiệu mùa chia ly, hàng ngàn học sinh vỡ òa trong những tiếng cười hạnh phúc vì giây phút trưởng thành, sắp bước đi trên chính đôi chân của mình để thực hiện ước mơ, hoài bão trên con đường mới. Nhưng rồi lại có những giọt nước mắt rơi xuống vì xúc động, lưu luyến, khi phải rời xa mái trường, nói lời tạm biệt lớp học, thầy cô và bạn bè yêu dấu. Bầu trời của những ngày cuối cấp là khoảng sân rộng lớn rợp bóng cây, là lớp học, là tiếng trống, tiếng chuông reo bên tai hàng ngày, là tiếng nói của thầy cô, là tiếng cười đùa của bạn bè, tất cả đều sẽ trở thành ký ức, dù bao nhiêu nuối tiếc cũng chẳng thể quay lại.


Tiếng ve sầu cứ ngân nga mãi trong ánh nắng chói chang, dưới bầu trời cao xanh lồng lộng, lại một mùa hè nữa lại đến.

Ve ve ve… tiếng ve gọi hè về!

Vũ Hùng
 

Có thể bạn quan tâm

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

(GLO)- "Em đi trên đồi hoa" của tác giả Đại Dương là sự hòa quyện giữa con người và cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp. Những câu thơ mang sắc thái vừa lãng mạn vừa thoáng gợi lên cảm giác tiếc nuối về thời gian trôi qua, để rồi "mắt hoa tròn ngấn lệ/rưng rưng vắt qua mùa"...

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

(GLO)- Là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của thế hệ thơ chống Mỹ cùng thời với Nguyễn Khoa Điềm, Hữu Thỉnh, Bằng Việt, Hoàng Nhuận Cầm, Lưu Quang Vũ, Nguyễn Trọng Tạo, Phạm Tiến Duật, Thu Bồn... nhưng Thanh Thảo có một giọng thơ riêng, thiên về trí tuệ và một lối tư duy trực cảm.

“Gia Lai trong tôi”

E-magazine“Gia Lai trong tôi”

(GLO)- Gia Lai trong bạn là những hình dung gì khi nhắc đến? Là khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, là nụ cười sơn nữ hay nét bản sắc văn hóa khó lẫn? Những câu trả lời sẽ được tìm thấy tại Triển lãm nhiếp ảnh năm 2024 với chủ đề “Gia Lai trong tôi”.

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

(GLO)- Bài thơ "Ngày nắng" của Lê Vi Thủy là những hình ảnh đầy sức sống và hy vọng. Tác giả khéo léo khắc họa cuộc sống khó khăn nhưng đầy nghị lực của con người, với những mầm xanh vươn lên trong khô cằn, thể hiện niềm tin vào ngày mai tốt đẹp hơn.