Mùa hoài niệm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Những ngày cuối năm thường đem đến cho tôi sự nôn nao khó tả. Một chút gì như tiếc nuối. Một chút gì như mong chờ. Nhìn ra cây mai vàng trước sân, lại thấy Tết đang đến thật gần rồi.

Có lẽ không chỉ riêng tôi, mà hầu hết những ai đã đón nhiều cái Tết, đã chứng kiến nhiều cuộc chia ly của không ít người phải xa quê hương, ngày giáp Tết chắc hẳn sẽ nhớ về ngày tháng cũ cùng biết bao kỷ niệm, hoài mong. Vậy nên tôi thường gọi thời gian này là mùa hoài niệm.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Trong tâm thức mỗi chúng ta, ngày Tết có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Về quê sum họp cùng gia đình đón Tết vừa là nét đẹp truyền thống, vừa là sự thôi thúc tự nhiên trong trái tim mỗi người.

Vì vậy, mặc cho đường sá xa xôi, mặc giá tàu xe tăng cao, ai ai cũng muốn trở về quê hương bản quán. Người có cha mẹ, gia đình ở quê thì chắc chắn sẽ có những khoảng thời gian tuyệt vời khi được gặp lại cha mẹ, anh em, họ hàng, được ăn những bữa cơm đoàn tụ.

Với người đã lớn tuổi, nơi quê nhà chỉ còn mộ phần ông bà, cha mẹ, họ vẫn luôn mong muốn về quê để thắp cho ông bà, cha mẹ đã khuất nén hương, đi trên những con đường quen thuộc để được sống trong hoài niệm về Tết xưa để có thể nghe lòng mình lắng dịu, để thấy mình được quê hương ôm ấp vỗ về.

Nếu vì lý do nào đó không về được thì người dù ở xa nhưng tâm trí dường như đã hướng trọn về quê nhà, với biết bao nỗi nhớ niềm thương. Càng đi qua tháng năm, người ta càng thương nhớ những ngày bình yên xưa cũ.

Lòng tôi luôn nhớ về những mùa Tết đã qua trong ấm nồng tình yêu thương của gia đình. Nhớ những vườn rau trái, những con heo, con gà được mẹ chăm bẵm để chuẩn bị đón năm mới. Mùi bánh Tết, mùi nhang là những mùi vị thanh âm tôi không thể nào quên. Đó là mùi của no ấm, mùi của tình thân và sự đoàn tụ.

Làm sao quên được những lúc được cha mẹ dẫn đi viếng mộ ông bà, thăm họ hàng, những lần cùng bạn bè du xuân và tham gia vào những trò chơi truyền thống.

Rồi khi lớn lên, chị em tôi tựa như những cánh chim tung bay đi khắp nơi để xây dựng cuộc sống riêng. Mái nhà xưa vẫn luôn là tổ ấm để chúng tôi trở về quây quần sum họp trong dịp lễ, Tết, những dịp quan trọng hay đơn giản là về ăn một bữa cơm cùng cha mẹ. Ấy vậy mà thời gian đã đưa những non cao về miền sương khói, để những ngày Tết sắp đến lại là những thương nhớ khôn nguôi. Người đã đi xa không thể trở về, chỉ còn là những hoài niệm trong lòng cháu con.

Trưa nay, trong bữa ăn, ông xã tôi nhẹ giọng: “Sắp đến ngày giỗ mẹ, lại gần Tết rồi, nhà mình về quê nhé”.

Tôi biết là anh đang sống cùng hoài niệm. Cha mẹ đã đi xa, nhiều người bà con tôi từng chuyện trò, thăm nom mỗi lần về giờ cũng đã không còn. Nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ trở về, để cùng anh em, con cháu sống trong một miền ký ức yêu thương.

Có thể bạn quan tâm

Chòi rẫy

Chòi rẫy

(GLO)- Trong rẫy của người Jrai bao giờ cũng có một cái chòi. Sau khi thu hoạch nông sản, tất cả sẽ được cất giữ tại chòi rẫy.
Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Ngồi ngắm sương mù

Ngồi ngắm sương mù

(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”. 
Chờ mùa

Chờ mùa

(GLO)- Ông bà thường nói: Mưa lúc nào mát mặt lúc ấy! Đó là khi trời oi bức, khô hanh, chứ lê rê mãi hoài món “đặc sản” mưa cao nguyên thì quả thực là... rát mặt. Thức dậy trong tiếng mưa rơi ràn rạt trên mái hiên sau một đêm chập chờn, hẳn là nhiều người sẽ có tâm trạng chờ mùa, chờ nắng.
Nhớ thu xưa

Nhớ thu xưa

(GLO)- Ngày ấy, khi những cây mù u trong vườn nhà nở chùm hoa trắng phảng phất hương thơm thì tôi biết trời đã sang thu.
Thân thương quà tặng

Thân thương quà tặng

(GLO)- Tặng quà và nhận quà là một phần trong cuộc sống của mỗi người, trong mọi nền văn hóa. Dù ở hoàn cảnh khác nhau, món quà không giống nhau, nhưng tình cảm dành cho nhau luôn là điều đáng quý.
Nỗi lo mùa mưa

Nỗi lo mùa mưa

(GLO)- Hồi trước, vào những ngày mưa dầm, má tôi thường nhìn trời mà than: Mưa vầy đồng ngập nước hết, lúa hư lấy gì mà ăn đây!
Gác bếp ngày mưa

Gác bếp ngày mưa

Nhìn cơn mưa đổ xuống như trút mà hắn thở dài. Cả tháng nay mưa liên miên. Mưa lang thang qua những mái ngói nâu trầm, rỉ rả trong từng kẽ hở của thưng ván.
Sự chân thành

Sự chân thành

(GLO)- Sau khi bố mất, bạn tôi đưa mẹ lên thành phố sống cùng. Vì vốn quen với cuộc sống nông thôn, với anh em, hàng xóm láng giềng ở quê nên bà thường bảo buồn, muốn về nhà. Con cái động viên kiểu gì bà cũng không chịu ở.

Hoàng hôn Tây Nguyên

Hoàng hôn Tây Nguyên

(GLO)- “Người đã hẹn đi về phía núi/để thấy hàng thông châm lá vào chiều/khi nỗi nhớ gối lên hoàng hôn ngủ/ta thành ngọn đá chờ trông”. Văng vẳng bên tai mấy câu thơ trong bài “Đá núi” của tác giả Lữ Hồng, khi tôi đang lặng người ngắm hoàng hôn buông nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.
Hương mùa thu

Hương mùa thu

(GLO)- Miền Trung quê tôi không có mùa thu như ngoài Bắc. Nhưng ấn tượng về mùa thu trong tuổi thơ tôi là mùa thị chín vàng ươm.
Căn bếp ngày xưa

Căn bếp ngày xưa

(GLO)- Con trai tôi từ nhà hàng xóm trở về với khuôn mặt đầy nhọ. Thằng bé nhoẻn miệng cười tươi, trên tay là củ khoai lang nướng. Con đưa tay quệt ngang trán, lớp nhọ trộn lẫn với mồ hôi khiến mặt càng thêm nhem nhuốc. Chỉ bấy nhiêu thôi mà lòng tôi lại rộn lên bao xúc cảm.

Chiếc đèn bão

Chiếc đèn bão

(GLO)- Mấy hôm nay, trời mưa dầm dề khiến tôi lại nhớ tới chiếc đèn bão. Mẹ tôi nói, chiếc đèn này có mặt trong gia đình trước lúc tôi chào đời. Sở dĩ người ta gọi là đèn bão vì nó có khả năng chịu gió bão rất tốt.
Tình bạn

Tình bạn

(GLO)- Tôi có một ông bạn đã quá cố. Khi còn sống, cuộc sống gia đình ông không mấy hạnh phúc. Bù lại, ông có rất nhiều bạn.

“Như vị muối chung lòng biển mặn”

“Như vị muối chung lòng biển mặn”

(GLO)- Nhiều lần, tôi thử đứng trước những cánh đồng muối để tìm cho được vẻ đẹp lấp lánh trong những câu chuyện về đời muối. Những hạt muối đi vào đời sống, nếp nghĩ của bao người và chứa đựng cả một đại dương yêu thương.