Bảo tồn văn hóa cồng chiêng trong môi trường hiện nay

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên chứa đựng những giá trị văn hóa, xã hội, lịch sử sâu sắc. Trước nhất, với tư cách là một nghệ thuật diễn xướng, cồng chiêng đã đạt tới kỹ thuật điêu luyện trong việc chỉnh âm, tạo ra âm sắc, điệu thức phù hợp với bản sắc, sắc thái âm thanh từng dân tộc; trong việc tổ chức các dàn chiêng, với quy định giới tính, thứ bậc (chiêng đực, chiêng cái, chiêng bố, chiêng mẹ, chiêng con), tư thế diễn tấu, các kỹ xảo dùng tay đấm, dùng dùi, kỹ thuật tạo ra các âm trì tục, kỹ thuật hòa âm theo bài chiêng cơ bản… Điều đó chứng tỏ các dân tộc Tây Nguyên đạt tới kỹ thuật và trình độ thẩm âm cao.

Ảnh: Đức Thụy
Ảnh: Đức Thụy
Vượt ra ngoài lĩnh vực âm nhạc học, văn hóa cồng chiêng ẩn chứa các giá trị văn hóa, nhân văn sâu sắc. Đó là tiếng nói, là ngôn ngữ tâm linh, giúp con người hòa đồng với thiên nhiên, với thần linh, hòa đồng và thắt chặt quan hệ cộng đồng giữa con người và con người. Cồng chiêng là người bạn thân thiết của con người ở mọi lúc, mọi nơi, từ khi cất tiếng chào đời, đặt tên, khi trưởng thành, lúc lập gia thất, khi có tuổi và lúc trở về với đất. Cồng chiêng cất tiếng trầm hùng trong ngôi nhà thân thương, khi ngoài rẫy, giữa rừng thiêng, trong lễ ăn trâu trước nhà rông… Nó thực sự là người bạn tâm tình của mỗi con người.

Ngày nay, khi Tây Nguyên bước vào xã hội hiện đại, con người cũng như cồng chiêng “ngơ ngác” giữa ngã ba đường, quen quen, lạ lạ, nửa muốn kéo giữ, nửa như chối từ, khiến cồng chiêng bị rẻ rúng, có khi bị những kẻ vô tâm biến thành đồng nát, đem bán như thứ bỏ đi. Cồng chiêng bị “chảy máu” như đã nhiều người cảnh báo. Tỉnh Gia Lai năm 1999 có 5.117 bộ cồng chiêng, thì tới năm 2002 chỉ còn chưa tới 3.000 bộ, tỉnh Đak Lak từ năm 1982 đến 1992 mất đi 850 bộ… Bên cạnh việc mất dần các bộ cồng chiêng, còn là sự thưa thớt tiếng chiêng trong nghi lễ, trong sinh hoạt cộng đồng, khiến con người không chỉ bơ vơ trước thiên nhiên, thánh thần, mà cả ngay giữa cộng đồng.

Trong việc bảo tồn và phát huy các giá trị văn hóa cồng chiêng hiện tại của Tây Nguyên, theo tôi, có hai hướng chủ yếu. Thứ nhất, đây là hướng chủ yếu, chúng ta bảo tồn các giá trị và sắc thái văn hóa truyền thống của văn hóa cồng chiêng trong môi trường xã hội hiện nay. Trong sự bảo tồn và phát huy này sẽ nảy sinh mâu thuẫn giữa các giá trị truyền thống và môi trường xã hội đã có sự thay đổi nhiều. Tuy nhiên, kinh nghiệm cho thấy, môi trường xã hội hiện đại không chỉ cản trở việc bảo tồn văn hóa cồng chiêng, mà lại có khía cạnh thúc đẩy việc bảo tồn nó, một khi chúng ta nhận thức và khai thác khía cạnh ấy.

Chúng ta cũng thử suy nghĩ theo chiều hướng, trong đời sống xã hội hội nhập ngày nay, cồng chiêng không chỉ cất lên âm thanh mang bản sắc của các dân tộc Tây Nguyên, mà còn có khả năng âm thanh của nó hòa chung vào với âm thanh của các dân tộc khác, “nói” ngôn ngữ của các dân tộc khác, không chỉ nói ngôn ngữ truyền thống của mình mà còn nói được ngôn ngữ của đời sống hiện đại nữa. Làm được điều đó thì cồng chiêng có thêm sức mạnh vượt qua không gian của Tây Nguyên.

Với sự nỗ lực chung của cả nước, của các nhà khoa học, sự công nhận và tôn vinh của cộng đồng quốc tế đối với di sản phi vật thể truyền khẩu cồng chiêng Tây Nguyên, chúng ta cần nhận thức sâu sắc giá trị nhiều mặt của cồng chiêng, nâng cao lòng tự hào với di sản quý báu này và quan trọng hơn là tìm mọi cách làm sống dậy, làm phong phú hơn giá trị của cồng chiêng, phát huy nó trong đời sống hiện đại để phục vụ cho đời sống văn hóa, nghệ thuật của các dân tộc Tây Nguyên cũng như các dân tộc anh em trong đại gia đình các dân tộc Việt Nam.
GS. TS Ngô Đức Thịnh

Có thể bạn quan tâm

Cổng vào Khu di tích lịch sử-văn hóa cấp quốc gia Plei Ơi. Ảnh: Đức Thụy

Xây dựng Khu di tích Plei Ơi thành sản phẩm du lịch đặc thù

(GLO)- Gắn liền với truyền thuyết Hỏa Xá, Khu di tích lịch sử-văn hóa cấp quốc gia Plei Ơi (xã Ayun Hạ, huyện Phú Thiện) chứa đựng những giá trị to lớn về lịch sử, văn hóa. Huyện Phú Thiện đã và đang triển khai nhiều giải pháp nhằm xây dựng khu di tích thành sản phẩm du lịch đặc thù của địa phương.

Chuyện làng ở Hà Tây

Chuyện làng ở Hà Tây

(GLO)- Chúng tôi về thăm xã Hà Tây (huyện Chư Păh, tỉnh Gia Lai) vào một ngày mưa nhẹ, trời se lạnh. Tại đây, chúng tôi dành thời gian để trải nghiệm cuộc sống của đồng bào Bahnar và được nghe các già làng kể chuyện nhà rông.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Không gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên là di sản có tiềm năng khai thác kinh tế du lịch. Ảnh: Minh Châu

Những ngày làm hồ sơ “Không gian văn hóa cồng chiêng”

(GLO)- Ngày 23-3-2004, Bộ trưởng Bộ Văn hóa-Thông tin (nay là Bộ Văn hóa-Thể thao và Du lịch) ban hành quyết định về việc xây dựng hồ sơ ứng cử quốc gia “Vùng văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên” là di sản tiếp nối trình UNESCO công nhận là kiệt tác di sản truyền khẩu và phi vật thể của nhân loại.

Già làng Đônh (bìa phải) giới thiệu về chiếc nỏ của người Bahnar. Ảnh: R.H

Điểm tựa Kon Brung

(GLO)- Không chỉ tâm huyết với công tác hòa giải, già làng Đônh (SN 1960; làng Kon Brung, xã Ayun, huyện Mang Yang) còn rất tâm huyết với việc bảo tồn bản sắc văn hóa truyền thống của dân tộc. Với bà con, ông là điểm tựa của làng Kon Brung.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Về miền di sản

Về miền di sản

(GLO)- Những địa danh lịch sử, điểm di sản là nơi thu hút nhiều người đến tham quan, tìm hiểu. Được tận mắt chứng kiến và đặt chân lên một miền đất giàu truyền thống luôn là trải nghiệm tuyệt vời và xúc động đối với nhiều người.

Họa sĩ Lê Hùng và tập sách ảnh vừa xuất bản. Ảnh: P.D

Họa sĩ Lê Hùng: Tìm chốn riêng sắc màu

(GLO)- Cây bàng cao lớn nghiêng tàng lá xuống ngôi nhà nhỏ (64A Lê Thánh Tôn, TP. Pleiku) được họa sĩ Lê Hùng chọn làm nơi đặt phòng tranh cá nhân. Sau hơn 40 năm gắn bó với cây cọ, ông mới có một chốn riêng để trưng bày tác phẩm mà mình dày công sáng tác.