Nhớ chiếc võng gai

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Trời nóng, điện lại bị cúp. Tôi lôi cái võng ra ngoài sân nằm cho đỡ oi bức, ngột ngạt. Tiếng sột soạt đều đều theo nhịp đu đưa của cánh võng làm tôi nhớ đến chiếc võng gai ngày ấy.

Tôi không rõ vì sao người dân quê mình lại gọi là võng gai. Hình như võng được đan bằng sợ gai thì phải. Hoặc là do cái cách mà người ta đan thủ công để tạo nên những mắt võng hình con rô giống như những cái gai nhọn mà thành tên. Thuở ấy, chúng tôi cũng chả cần để ý đến những điều đó, chỉ cốt làm sao được ngồi trên võng để mấy đứa phải đu võng cho mình là cười tít cả mắt rồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Khu vườn nhà tôi xưa kia toàn mít là mít, xanh um và mát rượi. Khoảng năm 1990 thì làng tôi có điện nhưng điều kiện kinh tế còn khó khăn nên nhà nào sang lắm cũng chỉ có cái quạt điện. Mà để tiết kiệm điện, mẹ tôi chỉ cho bật quạt những lúc ngủ. Vì vậy, cái võng mẹ mắc vào 2 gốc cây mít hướng mắt ra những luống rau cải xanh mướt ấy trở thành vị cứu tinh cho anh em chúng tôi và lũ trẻ trong xóm.

Cứ tối đến là chúng tôi lại rủ nhau ra ngồi võng. Đứa nào cũng muốn ngồi nên thỉnh thoảng lại tranh giành, cãi nhau ỏm tỏi. Mỗi lần như thế, mẹ tôi lại cầm cái que chạy ra. Sau này, chúng tôi nghĩ ra trò oẳn tù tì, ai thắng thì ngồi trước rồi sau đó sẽ thay phiên nhau. Khi đu võng thì 2 đứa đứng ở 2 đầu võng và 1 đứa đứng phía giữa võng để sau tiếng hô “hai ba” là cùng nhau đẩy. Sợi dây võng dài nên khi dùng hết sức mà đu thì tốc độ của cái võng cũng khiếp lắm chứ chả đùa được. Đẩy càng mạnh, võng đu càng cao.

Tôi nhớ có lần đang tận hưởng cái cảm giác được đu hết tốc lực của cái võng thì chỉ nghe phựt một cái, tôi đã bay ra xa vài mét. Hậu quả, đầu gối nứt toác, chảy máu và trán sưng to một cục như quả trứng gà. Khi mẹ kiểm tra thì mới biết do đứa bạn bự con của tôi đu võng quá mạnh mà sợi dây lâu ngày bị sờn đi nên đã đứt và tôi mới bị văng ra xa như thế.

Sau lần đó, bố tôi cột lại võng cho chắc chắn hơn nhưng vẫn không thể rút ngắn được sợi dây nối 2 đầu võng vì vị trí 2 cây mít đã cố định như vậy rồi. Cho nên, bố luôn dặn chúng tôi ngồi phải cẩn thận kẻo ngã. Từ đó, tôi bất đắc dĩ trở thành “tấm gương” để các bà mẹ trong xóm dạy con phải cẩn thận khi chơi đùa.

Bây giờ, tôi không còn thấy loại võng gai này nữa. Có lẽ nó chỉ còn trong ký ức để ru ta trở về tuổi thơ, để những lo toan với bộn bề cuộc sống trở nên nhẹ tênh như những kỷ niệm ngọt ngào ấy.

Có thể bạn quan tâm

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

null