Nhớ chiếc võng gai

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Trời nóng, điện lại bị cúp. Tôi lôi cái võng ra ngoài sân nằm cho đỡ oi bức, ngột ngạt. Tiếng sột soạt đều đều theo nhịp đu đưa của cánh võng làm tôi nhớ đến chiếc võng gai ngày ấy.

Tôi không rõ vì sao người dân quê mình lại gọi là võng gai. Hình như võng được đan bằng sợ gai thì phải. Hoặc là do cái cách mà người ta đan thủ công để tạo nên những mắt võng hình con rô giống như những cái gai nhọn mà thành tên. Thuở ấy, chúng tôi cũng chả cần để ý đến những điều đó, chỉ cốt làm sao được ngồi trên võng để mấy đứa phải đu võng cho mình là cười tít cả mắt rồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Khu vườn nhà tôi xưa kia toàn mít là mít, xanh um và mát rượi. Khoảng năm 1990 thì làng tôi có điện nhưng điều kiện kinh tế còn khó khăn nên nhà nào sang lắm cũng chỉ có cái quạt điện. Mà để tiết kiệm điện, mẹ tôi chỉ cho bật quạt những lúc ngủ. Vì vậy, cái võng mẹ mắc vào 2 gốc cây mít hướng mắt ra những luống rau cải xanh mướt ấy trở thành vị cứu tinh cho anh em chúng tôi và lũ trẻ trong xóm.

Cứ tối đến là chúng tôi lại rủ nhau ra ngồi võng. Đứa nào cũng muốn ngồi nên thỉnh thoảng lại tranh giành, cãi nhau ỏm tỏi. Mỗi lần như thế, mẹ tôi lại cầm cái que chạy ra. Sau này, chúng tôi nghĩ ra trò oẳn tù tì, ai thắng thì ngồi trước rồi sau đó sẽ thay phiên nhau. Khi đu võng thì 2 đứa đứng ở 2 đầu võng và 1 đứa đứng phía giữa võng để sau tiếng hô “hai ba” là cùng nhau đẩy. Sợi dây võng dài nên khi dùng hết sức mà đu thì tốc độ của cái võng cũng khiếp lắm chứ chả đùa được. Đẩy càng mạnh, võng đu càng cao.

Tôi nhớ có lần đang tận hưởng cái cảm giác được đu hết tốc lực của cái võng thì chỉ nghe phựt một cái, tôi đã bay ra xa vài mét. Hậu quả, đầu gối nứt toác, chảy máu và trán sưng to một cục như quả trứng gà. Khi mẹ kiểm tra thì mới biết do đứa bạn bự con của tôi đu võng quá mạnh mà sợi dây lâu ngày bị sờn đi nên đã đứt và tôi mới bị văng ra xa như thế.

Sau lần đó, bố tôi cột lại võng cho chắc chắn hơn nhưng vẫn không thể rút ngắn được sợi dây nối 2 đầu võng vì vị trí 2 cây mít đã cố định như vậy rồi. Cho nên, bố luôn dặn chúng tôi ngồi phải cẩn thận kẻo ngã. Từ đó, tôi bất đắc dĩ trở thành “tấm gương” để các bà mẹ trong xóm dạy con phải cẩn thận khi chơi đùa.

Bây giờ, tôi không còn thấy loại võng gai này nữa. Có lẽ nó chỉ còn trong ký ức để ru ta trở về tuổi thơ, để những lo toan với bộn bề cuộc sống trở nên nhẹ tênh như những kỷ niệm ngọt ngào ấy.

Có thể bạn quan tâm

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.