Nhớ chiếc võng gai

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Trời nóng, điện lại bị cúp. Tôi lôi cái võng ra ngoài sân nằm cho đỡ oi bức, ngột ngạt. Tiếng sột soạt đều đều theo nhịp đu đưa của cánh võng làm tôi nhớ đến chiếc võng gai ngày ấy.

Tôi không rõ vì sao người dân quê mình lại gọi là võng gai. Hình như võng được đan bằng sợ gai thì phải. Hoặc là do cái cách mà người ta đan thủ công để tạo nên những mắt võng hình con rô giống như những cái gai nhọn mà thành tên. Thuở ấy, chúng tôi cũng chả cần để ý đến những điều đó, chỉ cốt làm sao được ngồi trên võng để mấy đứa phải đu võng cho mình là cười tít cả mắt rồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Khu vườn nhà tôi xưa kia toàn mít là mít, xanh um và mát rượi. Khoảng năm 1990 thì làng tôi có điện nhưng điều kiện kinh tế còn khó khăn nên nhà nào sang lắm cũng chỉ có cái quạt điện. Mà để tiết kiệm điện, mẹ tôi chỉ cho bật quạt những lúc ngủ. Vì vậy, cái võng mẹ mắc vào 2 gốc cây mít hướng mắt ra những luống rau cải xanh mướt ấy trở thành vị cứu tinh cho anh em chúng tôi và lũ trẻ trong xóm.

Cứ tối đến là chúng tôi lại rủ nhau ra ngồi võng. Đứa nào cũng muốn ngồi nên thỉnh thoảng lại tranh giành, cãi nhau ỏm tỏi. Mỗi lần như thế, mẹ tôi lại cầm cái que chạy ra. Sau này, chúng tôi nghĩ ra trò oẳn tù tì, ai thắng thì ngồi trước rồi sau đó sẽ thay phiên nhau. Khi đu võng thì 2 đứa đứng ở 2 đầu võng và 1 đứa đứng phía giữa võng để sau tiếng hô “hai ba” là cùng nhau đẩy. Sợi dây võng dài nên khi dùng hết sức mà đu thì tốc độ của cái võng cũng khiếp lắm chứ chả đùa được. Đẩy càng mạnh, võng đu càng cao.

Tôi nhớ có lần đang tận hưởng cái cảm giác được đu hết tốc lực của cái võng thì chỉ nghe phựt một cái, tôi đã bay ra xa vài mét. Hậu quả, đầu gối nứt toác, chảy máu và trán sưng to một cục như quả trứng gà. Khi mẹ kiểm tra thì mới biết do đứa bạn bự con của tôi đu võng quá mạnh mà sợi dây lâu ngày bị sờn đi nên đã đứt và tôi mới bị văng ra xa như thế.

Sau lần đó, bố tôi cột lại võng cho chắc chắn hơn nhưng vẫn không thể rút ngắn được sợi dây nối 2 đầu võng vì vị trí 2 cây mít đã cố định như vậy rồi. Cho nên, bố luôn dặn chúng tôi ngồi phải cẩn thận kẻo ngã. Từ đó, tôi bất đắc dĩ trở thành “tấm gương” để các bà mẹ trong xóm dạy con phải cẩn thận khi chơi đùa.

Bây giờ, tôi không còn thấy loại võng gai này nữa. Có lẽ nó chỉ còn trong ký ức để ru ta trở về tuổi thơ, để những lo toan với bộn bề cuộc sống trở nên nhẹ tênh như những kỷ niệm ngọt ngào ấy.

Có thể bạn quan tâm

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.