Một cú lừa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Lúc đó là chừng chín giờ sáng. Loan đang ngồi kiểm tra email trên điện thoại thì tin nhắn từ tài khoản Facebook của Toàn nhảy vô.
Minh họa: HIỂN TRÍ

Minh họa: HIỂN TRÍ

Toàn là bạn đồng nghiệp của Loan trong nhóm bán hàng ngày Loan mới đi làm, bây giờ lên chức, đã chuyển hẳn ra Hà Nội. Hồi xưa, hai anh em cùng đội nhóm, thân nhau lắm. Toàn từng là người hướng dẫn dìu dắt Loan. Trong tâm trí của Loan, lúc nào Toàn cũng như một ông anh lớn, thân tình, luôn luôn sẵn lòng, nhiệt tình và tử tế. Từng có lúc Loan mơ màng, giá như ở một vũ trụ khác, mình gặp Toàn sớm hơn…

Bây giờ, Toàn chuyển hẳn ra Hà Nội, quản lý cả một khu vực bán hàng rộng lớn. Loan ít điện thoại cho Toàn hơn. Anh em chuyển sang chat trên Facebook Mesenger, do Toàn hay bận họp. Họp chi họp hoài, có ngày mấy cuộc nên Loan rất ngại gọi điện thoại. Chỉ khi nào anh có việc đi công tác Quảng Nam, hay Loan có dịp ra Hà Nội, anh em mới hẹn nhau cà phê.

Những buổi cà phê cũng thường rất vội vã, vì Toàn luôn tất bật. Nhưng cái thân tình Toàn dành cho Loan như với một cô em gái nhỏ thì vẫn y như vậy, nên Loan luôn thấy ấm lòng mỗi khi được gặp anh.

Tin nhắn chat của Toàn sáng nay cũng bình thường như mọi lần khác hai anh em vẫn chat với nhau.

Toàn hỏi: Loan ơi, em có đang ngồi trên máy đó không? Loan dạ, có chi không anh? Toàn có vẻ ngập ngừng, những dòng chat cứ chạy rồi ngưng, chạy rồi ngưng, như thể anh đang đắn đo gì đó: Anh nhờ em chút này được không? Dạ, anh cứ nói. Anh đang cần mười lăm triệu, mà đang bận họp, không ra ngân hàng nộp tiền được. Em có sẵn trong tài khoản đó không, cho anh vay. Ba giờ chiều nay anh sẽ gởi lại em.

Lần đầu tiên Toàn hỏi mượn tiền Loan. Chuyện hơi lạ. Loan có chút ngập ngừng bởi dạo gần đây, trên mạng người ta hack tài khoản rồi gạt tiền nhiều quá. Loan chưa từng cho ai mượn tiền khi chat, cũng luôn cảnh giác với những tin nhắn hỏi mượn tiền.

Loan e dè nhắn lại: Sao anh không gọi cho em một tiếng? Đầu máy bên kia trả lời: Anh đang bận họp với ban giám đốc, nên không nói được. Chỉ chat thôi. Chuyện gấp quá, anh mới phải nhờ em. Chiều anh gởi lại. Kèm theo là số tài khoản và tên chủ tài khoản là Ngô Ngọc Toàn. Đúng tên của Toàn đây rồi.

Đến đây thì mọi ý chí kháng đỡ trong Loan xẹp xuống. Lần đầu Toàn nhờ Loan giúp. Chuyện cũng nhỏ. Loan vốn yêu quý, hàm ơn anh. Làm sao Loan có thể từ chối. Loan cũng muốn, đây là dịp cô thể hiện lòng yêu quý đó.

Không nghĩ gì thêm, Loan mở điện thoại chuyển tiền cho Toàn, trong thâm tâm thấy vui vui vì Loan có thể giúp được anh, càng vui hơn bởi Loan là người anh nghĩ đến, khi cần. Là Loan, chớ không là ai khác, trong muôn vàn những người quen biết chung quanh anh. Chuyển tiền xong, Loan còn cẩn thận chụp lại màn hình gởi qua chat cho anh: Em chuyển rồi.

Nhưng bên kia có vẻ chưa muốn dừng lại: Anh cảm ơn em nhiều lắm. Em tốt với anh quá. Loan dạ, không có chi. Tin nhắn lại tiếp tục: Thật ra, anh định vay em năm mươi triệu kia, nhưng sợ em không đủ tiền. Em có đủ không, cho anh vay nốt đủ năm chục triệu, chiều nay anh gởi luôn một thể.

Loan ngập ngừng: Tài khoản em không còn tiền. Vậy em coi bạn bè em có ai, em vay giúp anh, anh cần gấp lắm. Trong đầu Loan tự nhiên như có một luồng điện xẹt qua.

Toàn không bao giờ nói chuyện kiểu này, kiểu nói chuyện rất tận thu. Mình bị lừa rồi, Loan giật mình. Kịch bản lừa không mới. Sao mình không nhắn tin điện thoại cho Toàn? Sao mình vội vã chuyển tiền mà không điện thoại hỏi Toàn? Sao mình?...

Tin nhắn điện thoại của Toàn trả lời ngay: Anh đang họp. Sao vậy? Facebook anh bị hack. Em chuyển tiền cho nó chưa vậy? Loan sững sờ, chết lặng trong giây lát: Dạ, em chuyển rồi, rồi vội vã buông điện thoại chạy ra ngân hàng, vừa kịp nhìn lướt qua tin nhắn đáp lại của Toàn: Sao em khờ quá vậy Loan? Tai Loan như ù đi, đầu óc như đông đặc lại. Có một cơn nhói người, rất buốt, chạy qua trong tim Loan. Trời ơi, mười lăm triệu của mình, cả một tháng lương của mình…

Cô nhân viên ngân hàng nói chuyện với Loan khá hờ hững: Chị bị lừa hả? Gần đây, cũng có nhiều người bị lừa như chị, mà có lấy lại tiền được đâu. Loan lắp bắp: Coi như là tui chuyển nhầm, ngân hàng có thể giúp lấy lại được chớ.

Cô nhân viên ôn tồn giải thích: Là do chị tự nguyện chuyển cho người ta, nên theo luật, ngân hàng không làm được gì. Thôi được rồi, ngân hàng sẽ giúp chị làm tra soát với ngân hàng bên kia. Có thông tin gì sẽ báo chị ngay. Nhưng nếu người ta không đồng ý trả thì mình không làm gì được họ.

Loan ngắt lời: Ngân hàng có thể nhờ công an can thiệp mà. Cô nhân viên nhìn Loan thương hại: Chị là người bị hại, chị có thể báo công an, trên hai triệu là báo công an được rồi.

Loan nhớ năm ngoái, có lần mình đi Hải Phòng, để ba lô trong xe hơi của đứa bạn trên bờ đê ven biển đi dạo, lúc quay lại, xe bị đập vỡ kính cửa sổ, Loan mất hết giấy tờ, tiền bạc. Loan mất thêm cả một buổi chiều ngồi ở đồn công an địa phương khai báo viết tường trình, rồi cùng đi ra hiện trường, lòng tràn đầy tin tưởng. Nhưng rồi sau đó, không có kết quả.

Lần đó, Loan tự an ủi mình là của đi thay người…

Loan mất ngủ mấy đêm liền vì tiếc tiền. Loan giận mình ngu ngốc, khờ khạo, cả tin, rồi nghĩ nếu mười lăm triệu đó mà không bị mất, sẽ làm được bao nhiêu việc.

Có thể dùng để đi du lịch một chuyến, sắm áo lạnh mới cho mẹ, hay mua thuốc bổ cho ba, hoặc đổi chiếc xe máy cà tàng đang đi... Nhưng tất cả đã tan biến hết. Chỉ vì một chút sơ sẩy, mình đã làm hư bột hư đường. Suốt mấy đêm như thế, Loan nằm mở mắt nhìn lên trần nhà và tiếc.

Loan hận thằng hacker lừa đảo đến tận xương tủy. Nó đã block tài khoản của Loan ngay khi bị Loan phát hiện, không kịp cho cô chửi nó một câu. Loan than thân trách phận, mình ăn ở hiền lành, chưa từng hại gì ai mà, sao gặp chuyện xui xẻo quá trời.

Than trách chán, Loan thẫn thờ tưởng tượng. Loan ước mình là siêu nhân, có phép thần thông, cô sẽ tìm ra nó, vặn cổ nó cho hả. Loan tưởng chừng nếu bây giờ mà nó ngồi trước mặt mình, có khi cô cũng vặn cổ nó thật.

Loan vạch ra kế hoạch, mình sẽ đến ngân hàng, tìm tung tích nó, rồi mình sẽ gọi điện thoại cho nó: Này, thằng lừa đảo, mày trả tiền cho tao ngay. Ông trời có mắt cả, mày sống lừa đảo như thế, rồi đời mày cũng không khác gì con gián, chui nhủi cả ngày, không nhìn thấy mặt trời...

Tưởng tượng, rủa xả một hồi, Loan thấy mình sao ác quá, mất có mười mấy triệu mà làm thấy ghê. Biết đâu, thằng lừa đảo cũng không phải là kẻ xấu, lỡ nó gặp hoàn cảnh kiệt quệ, túng quá làm liều thì sao.

Thôi, coi như mình làm phước, làm từ thiện, coi như là cái giá mình phải trả cho sự cả tin, sự bồng bột. Coi như là bài học cho mình. Nhưng bài học gì kỳ vậy, mình có học được gì đâu, ngoài lòng tin bị đánh cắp.

Lý do chính khiến Loan chuyển tiền cho Toàn ngay, là vì yêu quý, tin tưởng, Loan tin cả thế giới chung quanh không có những người ác, những người xấu bụng. Mình học cách tin yêu con người mà cũng đắt đỏ, cay đắng vậy sao!

Cả một tuần liền, Loan không dám động vô Facebook. Cô nghi ngờ hết thảy những gì trên cái thế giới ảo mà thật đó. Loan buồn ghê gớm, nghĩ từ nay, cô không còn tin ai được nữa. Rồi Loan thấy nỗi buồn mất lòng tin trong cô còn thê thảm hơn mất tiền nhiều.

Sau tin nhắn “Sao em khờ quá vậy”, Toàn không còn nhắn thêm tin nhắn nào cho Loan nữa. Anh biệt tăm. Mọi thứ như bị cắt cái phụp. Mất tiêu, không dấu vết.

Hơn nửa tháng sau, Loan mới dám mở Facebook lại.

Trên trang cá nhân của Toàn hiện lên vỏn vẹn mấy dòng ngắn ngủi: Facebook của Toàn bị hack, hacker đã vay tiền một số người. Toàn trân trọng gởi lời xin lỗi, và kính báo Toàn KHÔNG BAO GIỜ vay tiền ai trên Facebook nên mọi người không chuyển tiền cho Toàn vay nhé.

Chữ KHÔNG BAO GIỜ được nhấn mạnh bằng chữ in hoa. Như một kiểu tuyên ngôn, chắc nịch.

Sau đó Toàn không đăng gì thêm nữa.

Loan thấy mình như mất hết cả sức lực, không có gì để kỳ vọng, để mong chờ nữa rồi. Một lời an ủi cũng không.

Đâu đó trong cô, có một sự đổ vỡ không hề nhẹ.

Có thể bạn quan tâm

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

null