Về mái nhà xưa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Nhiều lần trong giấc mơ, tôi thấy mình đang ở ngôi nhà xưa. Mọi thứ thật rõ ràng, cứ như không phải là mơ. Và rồi, nỗi nhớ lại trào dâng trong trái tim tôi, da diết, cồn cào.

Tôi nhớ con đường vào nhà nhỏ hẹp thơm ngát hoa cà phê, có cây tre già tỏa bóng. Vườn rau, giếng nước, những cây mận, cây mít, cây xoài, cây vú sữa lúc lỉu quả, có cả hàng dừa nhắc nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn. Chỗ này là cái tủ, chỗ kia là cái bàn. Hình dáng, màu sắc cứ hiện lên mồn một trong tâm trí tôi. Chiếc ti vi đen trắng đầy hột mè mà ba thường ngồi xem chương trình thời sự, cái đài ba để đầu giường để nghe chương trình đọc truyện đêm khuya. Dáng má tất bật cùng ruộng vườn, bếp núc, lúc rảnh rỗi lại đem quần áo ra khâu vá.

Có lẽ không riêng gì tôi mà với nhiều người cũng sẽ có những cảm xúc như vậy về nơi mình sinh ra, lớn lên và trải qua những ngày tuổi thơ, tuổi trẻ tươi đẹp.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Với những khao khát, hoài niệm về ngôi nhà xưa và một thời quá khứ, người ta luôn muốn lưu giữ lại những hình ảnh đẹp, những vật dụng đã từng dùng. Nhưng rồi, năm tháng qua đi, cuộc sống nhiều đổi thay đã khiến những đồ vật kỷ niệm dần mất đi, chỉ những gì đã lưu trong ký ức thì vẫn vẹn nguyên và nó sẽ trở về sống động khi bắt gặp ở đâu đó một nét thân thương của mái nhà xưa.

Nắm bắt được tâm lý ấy nên hiện nay, trong nhiều quán cà phê, người ta dành không gian trưng bày những hình ảnh của một thời quá khứ, tái hiện phần nào hình ảnh ngôi nhà và những thứ quen thuộc cho những ai từng sống trong thập niên 70, 80 của thế kỷ trước. Vật dụng ấy có thể là chiếc tủ búp phê, bộ ghế sa lông gỗ, chiếc ti vi đen trắng hay chiếc đài bán dẫn…

Gia đình tôi vừa có chuyến tham quan Đà Lạt. Giữa thành phố mộng mơ, quán cà phê Home có khuôn viên rộng rãi tràn ngập hoa. Từ tên quán, cách bài trí, đến cách phục vụ, tất cả đều đưa thực khách trở về một không gian thật thân quen và gần gũi. Và, thứ làm cho khách có nhiều cảm xúc nhất chính là ngôi nhà gỗ đã tồn tại 70 năm nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Từ bàn ghế, giá sách với những quyển sách cũ, đến chiếc bàn ủi con gà, những chiếc đèn dầu vẫn còn được giữ nguyên như cách mà nó đã ở đó mấy mươi năm trước.

Một không gian đầy hoài niệm làm cho người ta có cảm giác như được trở về chính ngôi nhà xưa của mình, trở về với những kỷ niệm ấu thơ. Tất cả gần gũi và quá đỗi thân thiết. Những thứ được lưu lại trong ngôi nhà phút chốc đã không còn là kỷ niệm riêng của chủ nhà mà như đưa khách trở lại với hoài niệm của chính mình.

Tham quan ngôi nhà và chiêm ngắm vườn hoa không chỉ có lớp người lớn tuổi từng sống trong thế kỷ trước như tôi mà còn rất nhiều bạn trẻ. Hỏi chuyện mới biết, các em muốn được đắm mình trong không gian yên tĩnh để tránh xa những ồn ào của thế giới hiện đại và trên hết là muốn tìm hiểu về cuộc sống của thế hệ trước còn lưu lại nơi đây.

Bằng cách này, tôi tin chủ nhà đã thành công khi gìn giữ cho thế hệ thứ ba, thứ tư của gia đình mình nói riêng và giới trẻ nói chung về truyền thống, về những nét văn hóa của dân tộc đã được lưu truyền qua nhiều thế hệ.

Những hình ảnh, vật dụng ấy vừa là kỷ niệm riêng của gia chủ đồng thời cũng là biểu tượng cho cả một thời kỳ nên không riêng gì gia chủ mà nhiều người khác cũng tìm thấy ở nó sự gần gũi, thân thương. Và đó là lý do khiến người ta tìm đến đây.

Đà Lạt tạo ấn tượng với khí hậu mát mẻ, cây cối xanh tươi và những biệt thự có kiến trúc đẹp, lạ. Được đắm mình trong màn sương lãng đãng của Đà Lạt với những hàng thông xanh mướt, thẳng tắp, với mặt hồ Xuân Hương mơ màng, tưởng không còn gì tuyệt vời hơn. Nhưng quán cà phê yên bình với một ngôi nhà đầy kỷ niệm thực sự đã tạo dấu ấn riêng cho Đà Lạt.

Giữa thành phố hiện đại, một quán cà phê không dùng internet đã trở thành nơi để người ta có thể thủ thỉ tâm tình, cùng nhau sống lại một thời xưa cũ với những ký ức đẹp.

Với riêng tôi, đây không chỉ là một quán cà phê mà còn là nơi lưu giữ ký ức quý giá. Nó như mang tình cảm của những người từ muôn năm cũ đến với thế hệ sau. Mong sao mỗi gia đình chúng ta đều giữ được một sự kết nối như vậy. Và mong một ngày nào đó, trên quê hương mình, cũng có một nơi để du khách đến thăm và hoài niệm.

Có thể bạn quan tâm

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

null