Món nợ ân tình

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi vẫn thường nghĩ về ý nghĩa của tình yêu thương và lòng biết ơn. Yêu thương mang con người đến gần nhau và lòng biết ơn giúp con người sống tốt đẹp hơn. Một trong những câu nói mà tôi tâm đắc là: “Hãy biết ơn những gì đang có và bạn sẽ nhận được nhiều hơn. Nếu luôn luôn nhìn thấy những gì mình không có thì bạn sẽ không bao giờ có đủ được”. 
Mọi người sinh ra trên cuộc đời này đều có những ràng buộc, tương tác với gia đình và với mọi người xung quanh. Tôi vẫn thường nghĩ mình là người may mắn khi được nhận quá nhiều trong đời từ những người thân yêu nhất trong gia đình cũng như ngoài xã hội. Có những tình cảm quá lớn mà sự đáp đền không bao giờ là đủ. Có cả những tình cảm và sự giúp đỡ đến từ những người không có cơ hội gặp lại làm mình cứ áy náy một món nợ ân tình không thể đáp đền. Tôi đã nhận được rất nhiều những tình cảm như vậy. Cảm ơn những ân tình lớn lao tôi có được trong cuộc đời này.
Trong ký ức của tôi vẫn còn rõ nét ngôi nhà nhỏ của chú thím đồng hương mà tôi đã trọ học trong những ngày trung học. Nó nằm trong một con hẻm bé tẹo và ngôi nhà cũng nhỏ bé không kém. Nhà bằng gỗ ghép tạm bợ được ngăn thành 3 phòng theo chiều dọc. Ngoài cùng là phòng khách khoảng 8 m2, chú kê một chiếc giường nhỏ sát vách nhà cho 2 chị em tôi nằm ngủ. Cả nhà chú gồm 6 người ở trong phòng ngủ cũng chỉ rộng hơn phòng khách một chút. Cuộc sống càng khó khăn khi chú mất việc, nhưng chú thím và các em luôn vui vẻ tạo điều kiện cho chúng tôi đến ở lại và học hành trong những lúc cần thiết, có khi kéo dài cả tháng.
Tốt nghiệp trung học, tôi cũng có ghé thăm chú vài lần rồi không còn giữ liên lạc nữa. Sau này, tôi tìm đến thì được biết cả nhà chú thím đã chuyển vào Nam và tôi cũng không có được địa chỉ. Một nỗi ân hận, day dứt cứ theo tôi mãi. Tôi mong có thể một lần gặp lại chú thím để nói một lời cảm ơn cũng như xin lỗi vì những vô tâm của mình trước đây.
Chuyện ân nghĩa ở đời thường được coi là bình thường vì con người sống với nhau trong xã hội luôn có sự gắn kết và tương tác qua lại. Người giúp đỡ có thể không mảy may suy nghĩ chuyện mình đã làm và cũng không mong chờ sự trả ơn nhưng người nhận sự giúp đỡ, nhất là từ một người xa lạ trong những tình huống khó khăn, sẽ ghi mãi những nghĩa tình ấy trong lòng.
Ngày tôi sinh cháu thứ ba, vì cháu đau yếu nên vợ chồng tôi phải đưa vào một bệnh viện ở TP. Hồ Chí Minh khi cháu mới mười mấy ngày tuổi. Chồng tôi mấy ngày chăm con quá vất vả nên nằm vùi trên xe. Thấy tôi mới sinh ngồi ẵm con, một bác gái đi cùng xe đã bồng giúp cháu và bảo tôi nằm nghỉ một chút. Qua câu chuyện, tôi biết bác tới Pleiku thăm người nhà và chỉ vậy thôi. Tôi không còn cơ hội nào để gặp lại bác nữa. Con trai tôi giờ đã bước sang tuổi 14. Hơn 13 năm rồi, tôi cứ canh cánh mãi bên lòng. Mong bác vẫn khỏe mạnh, bình an.
Ảnh minh họa (nguồn: INTERNET
Ảnh minh họa (nguồn: INTERNET)
Những ân tình tôi đã nhận mà không thể đáp đền trên đời này còn nhiều lắm. Từ người chị hàng xóm ngày xưa cứ trời mưa là cõng tôi chạy về nhà cho đỡ ướt đến một người qua đường bơm giúp tôi chiếc xe xẹp lốp. Những nghĩa cử ấy giúp tôi luôn cố gắng để sống tốt hơn.
Có những lần tôi cũng thầm trách ai đó khi họ không thể hiện lòng biết ơn. Nhưng rồi lại chợt nhớ một câu nói: Hành động vô ơn nhất là vội vã trả ơn. Nghĩ lại những câu chuyện của đời mình, tôi biết mình không nên có một kết luận vội vàng. Người được giúp đỡ có thể vẫn giữ trong lòng sự biết ơn sâu sắc mà chưa có cơ hội đáp đền.
Tôi vẫn hay nghĩ về cuộc đời và luôn cảm ơn những gì mình đã có được. Tôi thường không thích nợ nần trong mua bán hàng ngày, trong nhiều việc của cuộc sống. Nhưng tôi thật sự đang mắc nợ. Tôi nợ ba má tôi một cuộc đời, nợ những người thân yêu sự chăm sóc, sẻ chia và biết mấy ân tình giữa cuộc đời này. Tôi mắc nợ cuộc sống này rất nhiều và tôi mong muốn mình có thể đem lại điều gì đó tốt đẹp cho ai đó. Khi làm một điều tốt, dù nhỏ bé thôi thì chính người làm là người hạnh phúc. Thời gian cứ vun vút trôi qua, khi tuổi đời mỗi lúc một thêm dày, niềm mong ước chỉ là đủ sức khỏe để tận hưởng cuộc sống. Có thể đó là một cách để biết ơn cuộc đời này.
Tôi vẫn thường đọc thầm hai câu thơ của Tố Hữu: “Có gì đẹp trên đời hơn thế/Người yêu người sống để yêu nhau”. Chính lòng yêu thương làm cho cuộc đời trở nên đáng sống và trái tim mỗi người sẽ được sưởi ấm để nhìn cuộc đời bao dung hơn, thương mến hơn. Những món nợ ân tình không thể nào trả hết làm người ta thêm yêu thương nhau và trân quý hơn những ngày được sống.
NGUYỄN THỊ THÚY ÁI

Có thể bạn quan tâm

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.