Miền ký ức

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Sau khi quét dọn, đám lá được tôi gom lại rồi đốt. Những làn khói trắng tỏa ra từng sợi mảnh ở góc vườn. Cô con gái lẫm chẫm đi ngang qua, ngó nghiêng một hồi rồi hỏi: “Có mùi gì đó mẹ ha?”. “Mùi khói đó con”. Con òa lên: “Con muốn lên trên cao kia để ngửi mùi khói”. Tôi công kênh con lên vai. Con nhắm nghiền mắt lại rồi hít hà thứ mùi lạ lùng từ đám lá khô. Dưới sức bén của lửa, ngọn gió đung đưa cột khói, khói trùm lên đám cây nở đầy hoa trắng ven đường. Mùi cây cỏ cuối năm cũng ươm độ rực rỡ, xao xuyến lạ lùng.

Vậy là, tôi đã trở về nhà, về Pleiku trong những ngày cuối năm với biết bao chộn rộn. Và lạnh, cái lạnh như khiến xui người đi xa dày thêm nỗi nhớ. Thì chẳng phải, những ngày cuối năm đang len đều trong không gian đó sao. Trên không trung cao xanh vời vợi, mây không còn về lang thang trên chóp núi, trời cao hơn trên cánh đồng loang loáng nước. Rau trong vườn tôi mọc lên đủ loại. Mẹ nói, ruộng lại đến vụ sắp sạ rồi, từ gốc rạ đã mọc lên những cây lúa non, đợi đủ nước, máy sẽ chạy cày lật úp, bừa thêm, xáo đều rồi mẹ ngâm giống vãi ra thửa ruộng.

 Minh họa: Nguyễn Văn Chung
Minh họa: Nguyễn Văn Chung



Đi qua cây cầu đầu làng, thấy nước chảy từ nguồn về sậm đục. Mẹ nói, nước mùa này nhiều, cà phê khỏi tưới. Tôi lại nhớ dòng mương đó, hồi nhỏ chúng tôi đã từng tắm, khuấy chân, từng gót chân cứ nứt ra vì ngấm bùn. Mẹ cho ngâm muối, lau khôi, bôi bằng kem đánh răng, lúc thì ngâm nước lá ổi, lá mướp…

Bây giờ ở thành phố, bàn chân tôi vẫn nhiều lúc nứt đi, khi đi chân trần, đất còn giắt vào đen một thớ. Nhiều người chê gót chân “nông dân” nhưng tôi vẫn thấy vui vì điều đó. Nhiều lần, tôi chẳng cần phải kỳ cọ kỹ, mặc đôi giày cao hở gót, để lộ những đường chỉ đen của bàn chân không đi tiệm, làm nail, thấy thế mà vui. Những ký ức vụn vặt ấy nó đã lẩn khuất đi đâu cho đến ngày tôi bước chân về con đường cũ.

Phía trước nhà tôi có một con đường cánh đồng của xóm. Cánh đồng ấy chứng kiến chúng tôi lớn lên, ăm ắp kỷ niệm ngày thơ bé. Vậy nên, tôi có thói quen đi về là đi thẳng ra cánh đồng. Ở đó ban ngày thì con ngỗng lạch bạch kêu cạc cạc, buổi đêm ếch nhái đua nhau hòa ca trong vạt cỏ ống của bờ hồ.

Vừa rồi có chuyến công tác về miền Tây, thấy con cá rô bơi dưới ruộng cạn khi máy cày chạy qua tôi đã ồ lên thích thú. Nhiều bạn đi cùng ngạc nhiên hỏi tôi chưa thấy cá rô bao giờ sao. Thực ra, các bạn không hiểu, điều đó gắn với ký ức xinh xắn của tôi. Cái thời đi ra đồng là bắt ngay được cá, vụ gặt cũng là khi thấy đàn cá tung tăng chạy trốn người. Tụi trẻ con đi theo được xâu cá tổ chim mang về trong gương mặt lấm lem bùn đất có món quà là xâu cá lủng lẳng.

Tôi đang đi qua những ngày cuối năm, mới chỉ nghĩ thôi mà thấy mọi thứ ấm áp quá. Tất cả không khí như om lại trong một miền trời nho nhỏ. Tôi lại đi ra đồng, rồi lọc cọc gõ gõ để lưu lại những miền thơm của ký ức ngày xưa. Năm nay, nhớ thế, viết thế, biết đâu sang năm nỗi nhớ nó còn dày hơn khi mình thêm tuổi.

 

TẠ NGỌC ĐIỆP

Có thể bạn quan tâm

Xây dựng nghị định về khuyến khích phát triển văn học là cần thiết

Xây dựng nghị định về khuyến khích phát triển văn học là cần thiết

Ngày 4-4, tại Hà Nội, Bộ VH-TT-DL tổ chức hội thảo lấy ý kiến xây dựng Nghị định về khuyến khích phát triển văn học. Đây là một bước quan trọng nhằm tạo dựng hành lang pháp lý hỗ trợ nền văn học Việt Nam phát triển bền vững trong bối cảnh toàn cầu hóa và cách mạng công nghiệp 4.0.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Thơ Đào An Duyên: Đêm sang mùa

Thơ Đào An Duyên: Đêm sang mùa

(GLO)- Bài thơ "Đêm sang mùa" của Đào An Duyên là một bức tranh thơ mộng về những khoảnh khắc chuyển giao, khi đêm và mùa giao thoa, khi không gian và thời gian hòa quyện vào nhau, tạo nên một cảm giác lạ kỳ, huyền bí...

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

(GLO)- Sinh ra trong một gia đình trí thức người Jrai ở thị xã Ayun Pa (tỉnh Gia Lai), cô Kpă H’Nina-Giáo viên môn Tiếng Anh ở Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (huyện Ia Grai) không chỉ được rèn giũa tinh thần ham học, mở mang kiến thức mà còn được thừa hưởng vẻ đẹp của cả bố và mẹ.

“Tổ quốc bên bờ sóng”

“Tổ quốc bên bờ sóng”

(GLO)- Đó là chủ đề cuộc thi và triển lãm ảnh nghệ thuật cấp quốc gia do Ban Tuyên giáo và Dân vận Trung ương chủ trì, phối hợp với các cơ quan, đơn vị liên quan tổ chức nhằm thực hiện kế hoạch tuyên truyền về biển, đảo năm 2025.

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

(GLO)- Mặc nhiên, việc sáng tạo văn học nghệ thuật luôn mang tính độc lập và tự giác cao độ của mỗi văn nghệ sĩ, nhưng hành trình ấy sẽ không đơn độc nếu có sự dìu dắt chân tình của người đi trước. Tại phố núi Pleiku, nhiều tác giả trẻ đã tìm được điểm tựa tinh thần đáng quý như thế.

Tạ Chí Tào và tác phẩm mới dâng lên Bác Hồ

Tạ Chí Tào và tác phẩm mới dâng lên Bác Hồ

(GLO)- Nhà giáo Tạ Chí Tào (trú tại huyện Chư Sê) mang trọng bệnh đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ chịu ngừng nghỉ. Anh vẫn đều đặn sáng tác văn học, nghiên cứu lịch sử. Đến nay, anh đã có gần 10 đầu sách, chính xác là 9 tập đã phát hành, còn 1 cuốn nghiên cứu lịch sử đang có kế hoạch xuất bản.

Báo Gia Lai: Phụng sự và kiến tạo

Báo Gia Lai phụng sự và kiến tạo

(GLO)- Qua 78 năm xây dựng và trưởng thành (16/3/1947-16/3/2025), Báo Gia Lai xứng đáng là cơ quan ngôn luận của Đảng bộ, chính quyền và Nhân dân các dân tộc trong tỉnh. Trong xu thế hiện nay, Báo Gia Lai chú trọng phát huy vai trò kiến tạo nhằm thực hiện hiệu quả nhiệm vụ thông tin, tuyên truyền.