Miền ký ức

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Sau khi quét dọn, đám lá được tôi gom lại rồi đốt. Những làn khói trắng tỏa ra từng sợi mảnh ở góc vườn. Cô con gái lẫm chẫm đi ngang qua, ngó nghiêng một hồi rồi hỏi: “Có mùi gì đó mẹ ha?”. “Mùi khói đó con”. Con òa lên: “Con muốn lên trên cao kia để ngửi mùi khói”. Tôi công kênh con lên vai. Con nhắm nghiền mắt lại rồi hít hà thứ mùi lạ lùng từ đám lá khô. Dưới sức bén của lửa, ngọn gió đung đưa cột khói, khói trùm lên đám cây nở đầy hoa trắng ven đường. Mùi cây cỏ cuối năm cũng ươm độ rực rỡ, xao xuyến lạ lùng.

Vậy là, tôi đã trở về nhà, về Pleiku trong những ngày cuối năm với biết bao chộn rộn. Và lạnh, cái lạnh như khiến xui người đi xa dày thêm nỗi nhớ. Thì chẳng phải, những ngày cuối năm đang len đều trong không gian đó sao. Trên không trung cao xanh vời vợi, mây không còn về lang thang trên chóp núi, trời cao hơn trên cánh đồng loang loáng nước. Rau trong vườn tôi mọc lên đủ loại. Mẹ nói, ruộng lại đến vụ sắp sạ rồi, từ gốc rạ đã mọc lên những cây lúa non, đợi đủ nước, máy sẽ chạy cày lật úp, bừa thêm, xáo đều rồi mẹ ngâm giống vãi ra thửa ruộng.

 Minh họa: Nguyễn Văn Chung
Minh họa: Nguyễn Văn Chung



Đi qua cây cầu đầu làng, thấy nước chảy từ nguồn về sậm đục. Mẹ nói, nước mùa này nhiều, cà phê khỏi tưới. Tôi lại nhớ dòng mương đó, hồi nhỏ chúng tôi đã từng tắm, khuấy chân, từng gót chân cứ nứt ra vì ngấm bùn. Mẹ cho ngâm muối, lau khôi, bôi bằng kem đánh răng, lúc thì ngâm nước lá ổi, lá mướp…

Bây giờ ở thành phố, bàn chân tôi vẫn nhiều lúc nứt đi, khi đi chân trần, đất còn giắt vào đen một thớ. Nhiều người chê gót chân “nông dân” nhưng tôi vẫn thấy vui vì điều đó. Nhiều lần, tôi chẳng cần phải kỳ cọ kỹ, mặc đôi giày cao hở gót, để lộ những đường chỉ đen của bàn chân không đi tiệm, làm nail, thấy thế mà vui. Những ký ức vụn vặt ấy nó đã lẩn khuất đi đâu cho đến ngày tôi bước chân về con đường cũ.

Phía trước nhà tôi có một con đường cánh đồng của xóm. Cánh đồng ấy chứng kiến chúng tôi lớn lên, ăm ắp kỷ niệm ngày thơ bé. Vậy nên, tôi có thói quen đi về là đi thẳng ra cánh đồng. Ở đó ban ngày thì con ngỗng lạch bạch kêu cạc cạc, buổi đêm ếch nhái đua nhau hòa ca trong vạt cỏ ống của bờ hồ.

Vừa rồi có chuyến công tác về miền Tây, thấy con cá rô bơi dưới ruộng cạn khi máy cày chạy qua tôi đã ồ lên thích thú. Nhiều bạn đi cùng ngạc nhiên hỏi tôi chưa thấy cá rô bao giờ sao. Thực ra, các bạn không hiểu, điều đó gắn với ký ức xinh xắn của tôi. Cái thời đi ra đồng là bắt ngay được cá, vụ gặt cũng là khi thấy đàn cá tung tăng chạy trốn người. Tụi trẻ con đi theo được xâu cá tổ chim mang về trong gương mặt lấm lem bùn đất có món quà là xâu cá lủng lẳng.

Tôi đang đi qua những ngày cuối năm, mới chỉ nghĩ thôi mà thấy mọi thứ ấm áp quá. Tất cả không khí như om lại trong một miền trời nho nhỏ. Tôi lại đi ra đồng, rồi lọc cọc gõ gõ để lưu lại những miền thơm của ký ức ngày xưa. Năm nay, nhớ thế, viết thế, biết đâu sang năm nỗi nhớ nó còn dày hơn khi mình thêm tuổi.

 

TẠ NGỌC ĐIỆP

Có thể bạn quan tâm

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

(GLO)- Chào mừng thành công của Đại hội đại biểu Đảng bộ tỉnh lần thứ I, nhiệm kỳ 2025-2030, tối ngày 4-10, tỉnh Gia Lai tổ chức chương trình nghệ thuật đặc biệt với chủ đề “Sắt son niềm tin theo Đảng” tại Quảng trường Nguyễn Tất Thành (phường Quy Nhơn).

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

(GLO)- Tôi mượn câu thơ “Ung dung thanh thản giữa mây trời” trong bài mở đầu tập “Vân không” để giới thiệu tập thơ mới của Ngô Thanh Vân. “Vân không” ghi dấu sự trở lại của nữ thi sĩ sau 8 năm chị không xuất bản cuốn sách nào về thơ.

Nhà thơ Ngô Thanh Vân: Đường văn chạm vào trái tim, thành tình yêu biết hát

Nhà thơ Ngô Thanh Vân: Đường văn chạm vào trái tim, thành tình yêu biết hát

(GLO)- Hơn 20 năm nuôi mộng văn chương, nhà thơ Ngô Thanh Vân đã trình làng 5 tập thơ, 2 tập truyện ngắn, 2 tập tản văn. Với chị, khi đường văn chạm vào trái tim sẽ trở thành tình yêu biết hát bởi mong muốn của người viết là được đồng hành với bạn đọc bằng những điều bình dị, chân thành nhất.

Thắp lên lời thơ quê xứ

Thắp lên lời thơ quê xứ

(GLO)- Giữa thời đại ngổn ngang những thanh âm đô thị, giữa nhịp sống hối hả dễ bào mòn gốc rễ bản thể, tập thơ Cồn quê xứ (NXB Hội Nhà văn, 2025) vừa ra mắt bạn đọc đầu tháng 7-2025 như một vọng âm dịu dàng từ đất mẹ, khiến ta như lắng lại...

Tiểu thuyết 'Mưa đỏ' cháy hàng, in không kịp bán

Tiểu thuyết 'Mưa đỏ' cháy hàng, in không kịp bán

Sau thành công vang dội của bản điện ảnh, "Mưa đỏ" tiếp tục gây “cơn sốt” trên thị trường xuất bản. Nhiều hiệu sách cho biết độc giả phải chờ tới 15-20 ngày mới nhận được tiểu thuyết. Hiện tại, lượng đặt hàng sách đã vượt xa dự đoán, lên tới hàng chục nghìn cuốn chỉ trong ít ngày.

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

(GLO)- Cồng chiêng của người Jrai và người Bahnar cùng sinh sống trên mảnh đất Gia Lai đã hòa quyện trong mạch nguồn chung của bản sắc-niềm tự hào văn hóa truyền thống. Tiếng cồng chiêng nối liền con người với đất trời, gắn kết bền chặt cộng đồng nơi rừng núi.

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

(GLO)- Từ ống kính nhiếp ảnh, nét cọ hội họa, câu chữ văn chương đến giai điệu âm nhạc, nhiều nghệ sĩ ở Gia Lai đang lặng lẽ gìn giữ, khơi gợi, ươm hạt giống tâm hồn cho thế giới tuổi thơ; đồng thời, gửi gắm thông điệp về sự kết nối, về trách nhiệm của người lớn trước “tuổi thơ đang mất dần”.

null