"Hình như mùa đã lỡ": Đọc để yêu cả những bất trắc của cuộc đời

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Đến “Hình như mùa đã lỡ”, thơ Bùi Kim Anh không còn những mê đắm, khát khao hay những dằn vặt, tự vấn giữa chông chênh bão tố đời người như ở “Cỏ dại khờ” hay “Bán không cho gió”, “Lời buồn trên đá”… Thay vào đó là những tâm sự nhẹ nhàng mà lắng sâu của một người đàn bà lớn tuổi, đã “ngụp lặn” đủ những ngọt-bùi-đắng-cay của kiếp đời.

“Hình như mùa đã lỡ” là tập thơ thứ 10 của nữ sỹ Bùi Kim Anh, một tập thơ đẹp và dày dặn với 122 bài thơ. Ở đó, chị viết về tình yêu, tình mẫu tử, những câu chuyện nhân tình thế thái bằng một trái tim ấm áp, sự bao dung và thái độ quý trọng từng phút giây của cuộc sống.

 

Tập thơ thứ 10 của nhà thơ Bùi Kim Anh.
Tập thơ thứ 10 của nhà thơ Bùi Kim Anh.

Trước đây, thơ Bùi Kim Anh thường buồn, chất chứa nhiều ẩn ức, ngập tràn cảm giác bơ vơ, chống chếnh đến tuyệt vọng bởi nó được “chắt” ra từ chính những biến cố gia đình, những cay cực của đời chị. Cũng bởi lẽ ấy, độc giả đôi khi không tránh được tiếng thở dài và thậm chí là cảm giác nặng nề bị lan truyền sang khi đọc thơ Bùi Kim Anh.

Lần này, “Hình như mùa đã lỡ” cho thấy một diện mạo khác của thơ Bùi Kim Anh, mang tới cho người đọc cảm giác nhẹ nhõm, thư thái, truyền đến một nguồn năng lượng tích cực để biết yêu cả những… bất hạnh, trắc trở của cuộc đời. Tất cả đều được thể hiện bằng một giọng điệu thủ thỉ tâm tình, sự tĩnh lặng và cả những khắc khoải của một người đàn bà có tuổi.

“Già rồi nghẹn miếng cơm ăn/nghẹn thời gian niềm đau năm tháng/ giá như trao được/ còn được gì trao lại cho con/ đã thừa thãi rồi sự đời mất còn/ đã hao hụt rồi bình minh mỗi sớm/ và đêm vò võ cơn mê…” (trích “Chiều cuối năm mẹ đợi”).

Nhà thơ Bùi Kim Anh là một gương mặt quen thuộc của thi đàn từ hơn hai thập kỷ nay. Thơ chọn chị và gắn chặt vào chị như một cái “nghiệp” bên cạnh nghề giáo của chị. Dù làm thơ kiểu “tay ngang” nhưng dường như, càng lớn tuổi, nhà thơ càng viết nhiều - viết như một niềm vui sống, không chỉ để thỏa niềm say mê văn chương, chữ nghĩa mà còn để trải lòng.

Những tâm sự đong đầy, những ưu tư trĩu nặng trước sự chuyển động của thời gian ẩn sâu trong những câu thơ khi mới đọc thì tưởng như nhẹ tênh và có phần dàn trải: “Ta ngồi đếm buổi tháng 10/ thấy ngày trống, thấy lá rơi lối về/ thấy chiều trên một dải đê/ con đò gày đến tái tê đợi chờ/ thấy mình là kẻ ngẩn ngơ/ cứ trông ngóng một vu vơ đến già” (trích “Ta ngồi đếm buổi tháng 10”).

Thơ lục bát vốn được coi là một trong những thế mạnh của nhà thơ Bùi Kim Anh. Thế nhưng, ở “Hình như mùa đã lỡ”, thể thơ này lại rất ít xuất hiện. Thay vào đó là lối viết thơ không vần điệu, câu thơ ngắn, thậm chí một câu thơ được cắt thành nhiều dòng, tập trung diễn tả sự kìm nén của cảm xúc. Điển hình như ở “Người đàn bà không ngủ,” nhà thơ viết: “Người đàn bà gom mỗi ngày/niềm yêu nhớ/xâu chuỗi hạt… Người đàn bà làm thơ/ buồn/ gió giật từng trang…”.

Bùi Kim Anh là vậy! Trước tất cả những đòn đau của số phận, sự khắc nghiệt trên đường đời, nhà thơ đón nhận và vượt qua tất cả bằng sự bền bỉ sống và viết; không than khóc, trách móc hay phản ứng lại bằng sự nổi loạn, phá phách…

Dù có một giọng điệu khác nhưng “Hình như mùa đã lỡ” vẫn nằm trong nguồn mạch sáng tác chung của một người phụ nữ có nụ cười ấm áp, ánh nhìn lãng đãng và trái tim nhân hậu, đầy yêu thương.

Theo TTXVN

Có thể bạn quan tâm

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

(GLO)- Tôi mượn câu thơ “Ung dung thanh thản giữa mây trời” trong bài mở đầu tập “Vân không” để giới thiệu tập thơ mới của Ngô Thanh Vân. “Vân không” ghi dấu sự trở lại của nữ thi sĩ sau 8 năm chị không xuất bản cuốn sách nào về thơ.

Nhà thơ Ngô Thanh Vân: Đường văn chạm vào trái tim, thành tình yêu biết hát

Nhà thơ Ngô Thanh Vân: Đường văn chạm vào trái tim, thành tình yêu biết hát

(GLO)- Hơn 20 năm nuôi mộng văn chương, nhà thơ Ngô Thanh Vân đã trình làng 5 tập thơ, 2 tập truyện ngắn, 2 tập tản văn. Với chị, khi đường văn chạm vào trái tim sẽ trở thành tình yêu biết hát bởi mong muốn của người viết là được đồng hành với bạn đọc bằng những điều bình dị, chân thành nhất.

Thắp lên lời thơ quê xứ

Thắp lên lời thơ quê xứ

(GLO)- Giữa thời đại ngổn ngang những thanh âm đô thị, giữa nhịp sống hối hả dễ bào mòn gốc rễ bản thể, tập thơ Cồn quê xứ (NXB Hội Nhà văn, 2025) vừa ra mắt bạn đọc đầu tháng 7-2025 như một vọng âm dịu dàng từ đất mẹ, khiến ta như lắng lại...

Giải mã 'năm số 9'

Giải mã 'năm số 9'

Trào lưu “năm số 9” hay "năm thế giới số 9" bùng nổ trong ngày 9/9. Không chỉ nhiều bạn trẻ hưởng ứng, chia sẻ những bài học, chiêm nghiệm của bản thân mà nhiều nghệ sĩ Việt cũng hưởng ứng.

Dấu ấn nhiếp ảnh trẻ ở sân chơi quốc gia

Dấu ấn nhiếp ảnh trẻ ở sân chơi quốc gia

(GLO)- Tham gia Festival Nhiếp ảnh trẻ năm 2025, các tay máy Gia Lai đã đạt giải thưởng cao hoặc có tác phẩm được chọn triển lãm, củng cố kỳ vọng về lứa nghệ sĩ kế thừa với tố chất trẻ trung, tư duy nhanh nhạy và cực kỳ nghiêm túc trong sáng tạo nghệ thuật.

Tiểu thuyết 'Mưa đỏ' cháy hàng, in không kịp bán

Tiểu thuyết 'Mưa đỏ' cháy hàng, in không kịp bán

Sau thành công vang dội của bản điện ảnh, "Mưa đỏ" tiếp tục gây “cơn sốt” trên thị trường xuất bản. Nhiều hiệu sách cho biết độc giả phải chờ tới 15-20 ngày mới nhận được tiểu thuyết. Hiện tại, lượng đặt hàng sách đã vượt xa dự đoán, lên tới hàng chục nghìn cuốn chỉ trong ít ngày.

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

(GLO)- Cồng chiêng của người Jrai và người Bahnar cùng sinh sống trên mảnh đất Gia Lai đã hòa quyện trong mạch nguồn chung của bản sắc-niềm tự hào văn hóa truyền thống. Tiếng cồng chiêng nối liền con người với đất trời, gắn kết bền chặt cộng đồng nơi rừng núi.

Đồng đội

Đồng đội

(GLO)- Cả nhà không yên tâm khi bố quyết định theo đoàn Cựu chiến binh về Quảng Trị thăm lại chiến trường xưa. Bố vừa trải qua một đợt điều trị dài vì thoái hóa khớp, đầu gối đau nhức, đi lại rất khó khăn.

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

(GLO)- Từ ống kính nhiếp ảnh, nét cọ hội họa, câu chữ văn chương đến giai điệu âm nhạc, nhiều nghệ sĩ ở Gia Lai đang lặng lẽ gìn giữ, khơi gợi, ươm hạt giống tâm hồn cho thế giới tuổi thơ; đồng thời, gửi gắm thông điệp về sự kết nối, về trách nhiệm của người lớn trước “tuổi thơ đang mất dần”.

null