Bếp lửa đêm cuối năm

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Mẹ ngồi gói đòn bánh tét cuối cùng sắp đầy trên mặt nia do ba tôi mới đan. Thấy còn dư chút gạo nếp, mẹ ráng gói thêm vài xâu bánh ú để kịp nấu chín cúng Giao thừa.

Còn bánh tét, tiếp tục nấu đến sáng mùng 1 mới vớt ra để cúng đầu năm. Năm nào cũng vậy, từ ngày 28-29 Tết, mẹ lại bận rộn với công việc bên nhà bà con hàng xóm. Họ mời mẹ đến nhà gói giúp bánh tét, bánh ú vì hâm mộ người có đôi “bàn tay vàng” gói bánh.

Vì vậy, đến chiều 30, khi xóm giềng đỏ bếp thì mẹ mới bắt đầu lo cho mâm Tết nhà mình. Biết thế nên cha con tôi lo chuẩn bị lá chuối, lạt giang, làm nhân và vo gạo nếp để ráo chờ mẹ về gói bánh.

Ở quê ngày ấy, hầu như ai cũng biết làm các loại bánh truyền thống nhưng không phải người nào cũng khéo tay, làm bánh vừa đẹp vừa ngon như mẹ tôi. Mẹ kể, ngày xưa, ông bà ngoại rất khắt khe trong việc dạy con gái chu toàn nội trợ gia đình. Bà ngoại hay lấy 4 chữ công-dung-ngôn-hạnh làm chuẩn mực để đo phẩm hạnh của người phụ nữ. Mẹ nói, nhờ vậy mà mẹ và các dì đều trưởng thành, lớn lên đã biết làm mọi việc trong gia đình một cách thành thạo.

Những đòn bánh tét được mẹ gói khá chặt tay, nhân trải đều ngay hàng thẳng lối, lá chuối sắp đều đặn 2 lớp. Bánh no tròn, thẳng thớm, sợi lạt buộc đều đặn, các mối lạt nằm ngay ngắn, trông đẹp đẽ, hấp dẫn.

Mỗi lần tôi tham gia buộc lạt trên đòn bánh, bao giờ mẹ cũng kiểm tra và sửa lại cho cẩn thận. Mẹ thường nói với anh em tôi: Muốn bánh tét thơm ngon, để lâu ra Giêng được thì mọi công đoạn, từ việc chọn nếp thơm, lá chuối đủ độ già và phơi vừa héo đến làm nhân, gói bánh phải thận trọng và nấu phải đúng độ. Do vậy, cần chọn củi tốt, đun lửa phải cháy đều trong thời gian nhất định và châm nước cho nồi bánh đúng cách, đủ liều lượng...

Ngày trước, người miền Trung thường chọn mua gạo nếp Sa Huỳnh (Quảng Ngãi) để làm bánh Tết vì nơi đây còn lưu truyền loại nếp ngự rất quý. Đây là giống nếp hạt tròn, khi nấu rất thơm, dẻo nên được mọi người ưa chuộng.

Nghe đâu, người Quảng Nam quê tôi cũng sưu tầm được giống nếp thơm ngon về cấy ở đồng Phú Quý, mà sau này người ta gọi là nếp bầu, cũng không kém nếp ngự là bao.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Để nấu nồi bánh tét đêm 30, mấy ngày trước, tôi được mẹ phân công tìm củi khô, loại cây săn chắc, cháy đượm, tốt nhất là gốc tre già. Tới buổi đêm, cả gia đình quây quần bên bếp lửa hồng nghe cha mẹ ôn lại bao chuyện ngày qua.

Gần thời khắc Giao thừa, cha tôi vào nhà thay bộ đồ mới rồi đến ban thờ đốt đèn, thắp hương và đặt đĩa bánh in, bánh khảo và xâu bánh ú mới vớt ra còn nóng hổi để cúng tổ tiên, ông bà.

Chúng tôi vẫn ngồi quanh bếp lửa với nồi bánh tét còn đang sôi và mẹ đã châm nước đôi lần. Mọi khi, đêm nào học bài khuya, tôi và các em hay ngồi ngủ gật trên bàn.

Nhưng trong những đêm Giao thừa tiễn đưa năm cũ, lòng tôi lúc nào cũng nôn nao, bồi hồi khó tả. Tôi thấy lòng trào dâng niềm yêu thương vô bờ, thấy thật hạnh phúc khi được ở bên cha mẹ, anh em trong không khí ấm áp của gia đình cùng đất trời đón mừng thời khắc tươi đẹp của ngày xuân mới.

Có thể bạn quan tâm

Đừng vội nản lòng

Đừng vội nản lòng

(GLO)- Ai trồng cây cũng mong đến ngày hái quả. Người ta khi làm việc gì cũng đều mong gặt hái được kết quả. Điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi. Vậy nên, đừng vội nản lòng khi kết quả mình mong đợi chưa đến.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.
Lời sóng vỗ

Lời sóng vỗ

(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.
Nhớ những mùa vàng

Nhớ những mùa vàng

(GLO)- Những mùa lúa vàng trĩu bông thơm mùi rơm rạ là hình ảnh đã ăn sâu vào ký ức bao thế hệ người Việt, đặc biệt là những người lớn lên ở thôn quê.
Thơm thảo mùa thu

Thơm thảo mùa thu

(GLO)- Một buổi chiều thu, giữa người xe phố phường giăng mắc, tôi chợt thấy bên vỉa hè một chị hàng rong lặng lẽ bày ra những quả hồng. Những quả hồng chín ửng căng bóng, màu cam đỏ pha chút thẫm xanh dịu mắt được xếp vào chiếc mẹt tre.
Cơn bão đi qua

Cơn bão đi qua

Bão đi qua, ta thêm yêu thương, biết sẻ chia hơn với những mảnh đời khốn khó. Bão tan, ta bắt đầu lại từ những mầm xanh hy vọng...
Giấc mơ về mẹ

Giấc mơ về mẹ

(GLO)- Đêm khuya. Chốc chốc, những đợt mưa nối nhau quất rào rạt lên mái tôn. Hơi lạnh len lỏi xuyên qua lớp chăn thấm vào da thịt. Con gái tôi giật mình, khóc ré lên vì sợ.
Hương ổi mùa xa

Hương ổi mùa xa

(GLO)- Tôi không lớn lên giữa đồng bằng miền Bắc để được biết đến cái ngọt ngào và tinh túy của đất trời vào thu bằng hương cốm hay hương thị đẫm hồn xưa.
Tự “chữa lành” cho bản thân

Tự “chữa lành” cho bản thân

(GLO)- Cứ gần đến ngày nghỉ lễ là các anh chị đồng nghiệp lại xúm xít hỏi nhau: “Lễ này đi chơi ở đâu?”. Còn tôi thì chỉ muốn nghỉ ngơi bên gia đình. Đã rất nhiều năm rồi, tôi không có khái niệm đi chơi ngày lễ, nhất là những chuyến đi chơi xa dài ngày.
Bất chợt mùa lá rụng

Bất chợt mùa lá rụng

(GLO)- Mùa thu ở xứ sở nhiệt đới như nước Việt chúng ta, sự chuyển đổi của thiên nhiên không rõ ràng, đặc tả như ở trời Âu. Nhưng sắc thái của mùa lá rụng cũng đủ để làm xao động lòng người, ghi dấu ấn vào thi ca, nhạc họa từ xưa đến nay
Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.
Hương vị của kỷ niệm

Hương vị của kỷ niệm

Hôm rồi, đứa em ở Bến Tre lên thành phố, ghé nhà thăm và tặng một bịch nhãn long nhà trồng được. Cầm bịch nhãn long trên tay mà Linh ngỡ ngàng vì có trái vỏ màu trắng, trái thì vỏ màu tím, nhãn long giờ thật lạ.
Cuốn sách bị đánh cắp

Cuốn sách bị đánh cắp

Chiếc xe khách như con trâu kiệt sức, phì phò thở hắt ra mấy lượt rồi bất động. Gã tài xế trẻ măng vặn vặn mấy cái nút, cố khởi động lại nhưng chiếc xe vẫn im ru.
Chòi rẫy

Chòi rẫy

(GLO)- Trong rẫy của người Jrai bao giờ cũng có một cái chòi. Sau khi thu hoạch nông sản, tất cả sẽ được cất giữ tại chòi rẫy.
Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.