Trước những cuộc đi xa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
1. Chị bạn tôi vừa mất con gái. Cô gái trẻ tuổi ba mươi tròn, đang bước vào tuổi chín chắn của cuộc đời, chọn cho mình một thế giới khác sau thời gian trầm cảm kéo dài.

Chị kể, nghĩ lại mới thấy con bé là người rất tinh tế. Con chủ động tới mức đã chuẩn bị sẵn từ những cách ứng xử, những việc làm để mẹ ở lại không quá đau lòng khi mình ra đi. Cách đây hơn một năm, con từ miền Bắc trở về nhà cùng gia đình, con chủ động xúi mẹ học vẽ, trở thành người thầy đặc biệt dạy vẽ cho mẹ. Đối thoại của hai mẹ con nhiều khi là qua những đường nét, sắc màu, bằng sự vô ngôn. Và chị nhận thấy sự kỳ diệu, ấm áp lạ thay có trong sự vô ngôn ấy.

Có những chuyện trong cuộc đời dường như là sự sắp xếp trước. Khi chị đi sinh con, ôm hình hài con trên tay, chênh chếch phía trước mặt là ngôi sao Hôm. Kỳ lạ thay, khi chị ôm con trước bụng mình để mang con lên chùa, tiễn con một chặng đường cuối, vẫn là ngôi sao Hôm lung linh sáng trước mắt mình. Những ngày còn sống, đôi khi con tỏ ra khó chịu với mọi người dù con vốn là cô bé trong sáng, hiền ngoan, có lẽ vì con không muốn khi mình đi, sẽ để lại nhiều luyến tiếc. Hết thảy những điều con đã chuẩn bị ấy, cho một cuộc đi xa mà chị không hay biết. Chính lúc này, khi con ra đi, những kỷ niệm ấy cho chị cảm giác vẫn kết nối với con, neo giữ chị thăng bằng hơn mà không bị sụp ngã. Chị giấu chặt nỗi đau trong lòng mình để con gái an nhiên bước về cõi khác như tâm nguyện của con.

2. Tôi nhớ mãi một kỷ niệm về mẹ, vào khoảnh khắc mẹ tôi trong một lần suýt chết, chỉ vài tuần trước khi mẹ ra đi mãi mãi. Mẹ bị u đường mật. Đặc trưng của căn bệnh này là đôi khi bất ngờ bệnh nhân sẽ bị hành hạ bởi một cơn rét mật. Nghĩa là cơn rét không phải do thời tiết, cũng không phải do đổ mồ hôi lạnh mà từ mật ra. Đắp chục cái chăn bông, đốt luôn lò sưởi vẫn chẳng thể hết rét. Cơn rét ấy có thể khiến bệnh nhân cách đó vài phút còn tươi cười, bỗng uể oải, nhận ra mình nhanh chóng xìu đi như quả bóng hết hơi và run lên từng cơn lật bật. Run đến mức không còn chút sức lực nào vẫn cứ rung cả giường. Và người bệnh hoàn toàn có thể kiệt sức chết trong một cơn rét mật.

Trong một lần sức tàn lực kiệt dần vì một cơn rét mật như thế, mẹ bám tay vào tay tôi, giọng thều thào: “Nói với bố, mẹ chết khỏe lắm”. Lúc ấy bố đang đi làm. Tôi vừa đau lòng vừa thấy thật phi lý. Làm gì có cái chết nào gọi là chết khỏe?

Nhiều năm về trước, lâu lâu tôi lặp lại câu hỏi với mẹ: “Hồi mẹ và bố lấy nhau không có yêu nhau à?”. Mẹ ừ, thời ấy nam nữ gặp nhau, quý mến nhau tính chất phác thật thà, lại là đồng hương đi làm xa nhà nên thấy hợp nhau là cưới. Vậy thôi, không yêu đương, không hẹn hò… Những khái niệm ấy xa lạ với những cô gái chàng trai lớn lên từ bùn đất thôn quê như bố mẹ.

Lần bố tôi đi xuất khẩu lao động về, bị lừa trắng tay, ôm cục hận to đùng về với vợ con, bố đá thúng đụng nia, dễ nổi giận đùng đùng với bất cứ điều lớn nhỏ gì khi trái ý. Bố uống rượu say bí tỉ, đốt thuốc lá khói mù mịt phủ khắp nhà từ sáng tới tối. Đó là những ngày căn nhà của mẹ con sau 10 năm vắng bố, từ tổ ấm trở thành tổ lạnh. Tôi cau có nói với mẹ: “Mẹ bỏ bố đi, bố như thế, sao mẹ chịu được?”. Mẹ nói: “Bố sẽ thay đổi. Bản chất, bố là người tốt”. Và quả thực, từng tháng từng năm, mẹ tôi kiên nhẫn thay đổi bố. Nói chính xác là giúp bố tìm lại chính mình của ngày trước, là người thật thà, yêu lao động. Khi tôi đùa mẹ, người ta yêu thì mù quáng, mẹ không yêu sao mẹ có thể chấp nhận bố thời gian đó? Mẹ nói, đó là vì con, vì gia đình mình.

Thực lòng, đã có thời gian dài, tôi không nghĩ giữa những cặp đôi như bố mẹ mình, có điều gì đó gọi là tình yêu. Về sau, tôi nghĩ, tình yêu chồng vợ với những người như mẹ tôi đồng nghĩa với yêu gia đình, vì con cái. Suy nghĩ của tôi thay đổi từ khi mẹ nói - “Nói với bố, mẹ chết khỏe”. Câu nói ấy, vào thời điểm ấy cả mẹ lẫn tôi và những người xung quanh đều nghĩ là những lời cuối cùng mẹ tôi trăn trối. Ở những giây tưởng như cuối cùng, điều mà mẹ muốn nhắn gửi, là đừng để bố phải lo âu, day dứt. Mẹ vẫn nghĩ và thương bố đến tận những giây phút cuối, bởi hiểu, ở tuổi gần bảy mươi, với tính cách nóng nảy, ưa tự do như bố, thật khó để hòa nhập với cuộc sống gia đình con cái, nhưng cũng thật khó để sống một mình với sự luyến nhớ người đồng hành bao năm đã đi xa. Vì thế, mẹ chỉ mong bố giữ suy nghĩ mẹ ra đi nhẹ nhàng để không quá phiền lòng trong những tháng năm đơn côi ở lại.

3. Khi cuộc sống bình thường mới trở lại sau một năm thành phố bị “cơn lũ dữ” Covid-19 quét, tôi vẫn ám ảnh câu chuyện của một chàng trai 8X xăm trên bắp tay mình, phía gần trái tim bên ngực trái tin nhắn của bố: “Bố khỏe, con có ổn không?”. Nước mắt tôi rơi khi nhìn dòng tin ngắn được xăm trên cánh tay cậu trai trẻ ấy. Một hình xăm ấn tượng nhất mà tôi nhìn biết. Cậu ấy nói với bạn bè rằng, xăm tin nhắn của bố ở vị trí ấy để thấy ông vẫn luôn bên mình, để nhắc nhớ dù trong hoàn cảnh ngặt nghèo nhất bố vẫn muốn mình không âu lo, bi lụy, muốn mình mạnh mẽ.

Bố của cậu ấy trước đó điều trị tích cực trong bệnh viện và mãi mãi không thể trở về như nhiều người dân TPHCM đã mất vì Covid-19 năm đó. Ông gửi tin nhắn cho con vào những ngày cuối cùng đời mình. Tin nhắn ấy là nỗi đau cũng là động lực để người con hiểu trách nhiệm bước tiếp thật mạnh mẽ. Tôi nghĩ chắc chắn cậu ấy cảm thấy điều đó, khi mà những người biết câu chuyện, dù không liên quan như tôi, cũng cảm thấy rõ hơn trách nhiệm cuộc đời mình khi tiếp tục được sống.

Một nhà văn cũng là đồng hương của tôi, anh Nguyễn Quốc Trung vào những ngày trước khi rời cõi đời này vì Covid-19 cũng nhắn cho nhiều người thân quen của mình tin nhắn báo rằng mình khỏe, dặn mọi người phải coi trọng sức khỏe lên hàng đầu. Và cho tới giờ, khi chúng tôi ngồi dự tính về chương trình kỷ niệm 2 năm ngày mất của anh, vẫn nhớ sự lạc quan, ấm áp của nhà văn khoác áo lính ấy.

* * *

Ai rồi cũng đi đến cuối con đường đời mình. Ai cũng có thể chọn thái độ sống, cách sống và cả cách nghĩ về cái chết, thậm chí cách đối diện cái chết. Nhưng tôi nghĩ, trước lúc đi xa, cách mà một người con, người bố, người vợ, người mẹ, hay người bạn chọn để ứng xử với người thân yêu của mình, để lại cho họ một sự an ủi, ấm áp, sẻ chia cuối cùng khi mình rời đi - điều ấy chính là cách để sự sống và cái chết không thể cách xa khi tình yêu thương được tiếp nối.

Có thể bạn quan tâm

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

null