Trở về không hẹn trước

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Hôm nay tôi nhận được tin nhắn vào chiều muộn: dì chủ nhà đã mất từ mấy hôm trước vì đột quỵ. Tôi gấp vội vài bộ áo quần, đáp chuyến xe muộn ra sân bay, mua vé đi TP HCM. Một sự trở về không hẹn trước

Bữa đó là buổi chiều, Sài Gòn mưa như trút nước, khi đã xin được việc làm, tôi cần phải có một phòng trọ gần chỗ làm, nên nhờ Tấn Huy chở đi thuê trọ. Căn nhà hai tầng nằm sâu trong hẻm làm chúng tôi ưng ý ngay. Chủ nhà cho thuê hẳn tầng hai có ban công rộng và thoáng, có làm cầu thang riêng, có nghĩa là dù đi sớm về muộn cũng không ảnh hưởng đến ai trong nhà cả. Huy gật đầu:

- Nơi này được đó em. Ở Sài Gòn hiếm có nơi nào vậy.

Không ngần ngại, tôi ký ngay vào hợp đồng.

- Bao giờ thì ở được ạ?

- Chị có thể chuyển đến trong chiều nay luôn. Đây yên tĩnh lắm, nhà chỉ có hai người, em và mẹ, em thì đi suốt.

Huy đưa tôi đi sắm vài thứ lặt vặt, tôi chuyển đến ở ngay từ chiều ấy.

Tôi làm nhân viên văn phòng, sáng đi sớm, chiều về tầm 17 giờ, lối lên tầng hai riêng, nên không mấy khi để ý nhà chủ. Chỉ thấy một điều lạ là cứ tầm 16, 17 giờ chiều, là bà chủ nhà lại thắp nhang, chẳng biết thờ tự ai; mà mùi nhang nghi ngút riết thành quen. Sợ tôi buồn nên Huy mang đến một chậu hoa mười giờ nhỏ, anh tỉ mỉ dặn:

- Em chăm tưới nước cho nó với nhé. Nó nở hoa rồi đó!

Huy người gốc Sài Gòn, đẹp trai và hiền lành, đem lòng thương nhớ cô người yêu cũ ngót nghét mười năm, vẫn chưa thôi để tìm bến mới. Chúng tôi quen nhau trong một hội sách, Huy cũng là người bạn thân đầu tiên và duy nhất của tôi khi tôi đến Sài Gòn.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tận mắt dì chủ nhà, khi dì đứng say mê ngắm chậu hoa mười giờ đỏ rực trong nắng, mà không biết tôi đã về. Dì ngoảnh mặt lại, vẻ mặt phúc hậu với đôi mắt đen thẳm sâu một nỗi niềm u uẩn, nét cười cũng thấy buồn:

- Hoa đẹp quá mày ha?!

- Của một người bạn mang đến cho cháu.

- Thằng Huy, tao biết mà, chắc nó yêu mày lắm!

- Không phải đâu dì ơi. Huy nặng lòng với người cũ.

- Không, mày nghe tao đi. Tao để ý tao biết. Có nhiều hôm nó đến, đứng tần ngần dưới lầu nhìn mày ngồi trên này nhưng nó không lên. Tao trải qua rồi nên tao hiểu mà. Mày ngoài đó vào đây, lấy được nó người Sài Gòn có nơi có chốn cũng tốt, nhưng cẩn thận, đừng như tao, khổ cả đời nghe mày!

Dì chủ rót nước cho tôi uống, và đưa một quyển album đã cũ.

- Mày xem đi, mày nhận ra tao không? Đây là mấy hình cưới tao hồi năm 1987. Đây là ông Phúc, chồng tao. Cái hồi xưa đó…

Trong hình là cô dâu xinh đẹp mặc áo dài đầu đội khăn đóng, đứng cạnh chú rể nhưng khuôn mặt cô dâu phảng phất nét buồn.

- Hồi đó tao còn ít tuổi hơn mày.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Dì là người Sài Gòn gốc, chính xác là tiểu thư "cành vàng lá ngọc", được học hành đàng hoàng. Rồi cha mẹ gả chồng - đó là anh cả của năm đứa em thơ, nhà chẳng có gì ngoài mấy công ruộng. Lo cho bố mẹ chồng già đau yếu, rồi các em lớn lên, dì quên mất tuổi xuân của mình bên những mẹt hàng rong, khi mà vàng bạc của cha mẹ đẻ cho mang về làm của hồi môn dần vơi cạn. Ông Phúc chồng dì làm công nhân nhà máy, đi biền biệt.

- Ngày ổng có vợ bé, ổng về ép tao ký vào đơn li dị. Nhưng tao nhất quyết không?

- Sao vậy? Nếu đã không còn tình cảm, con nghĩ là nên chấm dứt, để bắt đầu.

- Tao thì tao không nghĩ như mày, tao không ký đơn, vì tao muốn con tao có bố. Nó kém mày vài tuổi, học đại học kiến trúc, nhưng mê hát lắm, đi diễn miết không mấy khi ở nhà.

Đó là dì đang nói đến An - cậu con trai duy nhất, người đưa bản hợp đồng thuê nhà cho tôi ký hôm tôi mới đến.

- Tao không có ý định cho thuê nhà đâu. Thằng An nó đi miết, sợ mẹ cô đơn hoài nên cho thuê tầng hai, mà mày cũng đi miết, không mấy khi ở. Chỉ có chậu hoa mười giờ của thằng Huy làm bạn với tao! Dì lặng lẽ trút tiếng thở dài.

- Hay dì cứ mang về, để luôn dưới lầu này, ít bữa con bảo anh Huy mang đến cho con giỏ hoa khác.

- Không, mày không biết rồi, Huy nó thử lòng mày đó. Muốn biết một người có yêu mình hay không, hãy đưa gửi họ một giỏ hoa, hay nhờ nuôi một con chim, nếu hoa không bị héo, con chim không bị bỏ đói, thì hẳn người ta quan tâm mình thật sự.

Tôi ngẩn người.

- Ôi, vậy mà con không biết, con quên mất, có khi cả tuần con không tưới nước. Mà loài hoa này khỏe thật, vẫn cứ xanh tươi, nở hoa đỏ rực.

- Mày nhầm rồi, sáng nào tao cũng tưới nước. Nó mới tươi tốt vậy.

- Mày không hợp với Sài Gòn thật, nếu có cơ hội, quay về Bắc vẫn hơn!

Ngày tôi rời Sài Gòn, Huy bảo sẽ đưa ra ga nhưng tôi chối từ. Bỗng nhiên tôi sợ cái cảm giác ngoái lại nhìn một người đơn độc ngóng mình khi con tàu rời ga, lao vun vút trên đường ray thẳng tắp. Tôi bỏ Sài Gòn, bỏ ban công đầy nắng và chậu hoa mười giờ nhỏ xinh vẫn rung rinh trong nắng, không một chút bận tâm.

Hôm nay tôi nhận được tin nhắn của Huy vào chiều muộn: Lâu lắm rồi anh mới ghé nhà cũ, dì chủ nhà đã mất từ mấy hôm trước vì đột quỵ. Chỉ có những khóm hoa mười giờ trên ban công tầng hai vẫn tươi tốt.

Tôi gấp vội vài bộ áo quần, đáp chuyến xe muộn ra sân bay, mua vé đi TP HCM. Một sự trở về không hẹn trước.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Hoài niệm Tết

(GLO)-Tết vừa gợi nên biết bao yêu thương nhưng cũng là nỗi lo của người lớn. Nhưng Tết hiện diện trong suy nghĩ của trẻ con thì khác, nó háo hức, chộn rộn trong tiếng cười, trong tiếng vỗ tay reo vui khi thấy mẹ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và mua bánh kẹo. Và, Tết luôn đầy màu sắc, đầy tiếng cười vui.

Xuân về khoe áo mới

Xuân về khoe áo mới

Tết đến, Xuân về ai cũng muốn mọi điều đều mới mẻ, tốt đẹp. Nên cùng với việc dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa thì việc được quan tâm nhiều, háo hức nhiều là sắm sửa quần áo mới.

Hoa mùa xuân

Hoa mùa xuân

(GLO)- Mùa này, trên khắp nẻo núi đồi, thung xa hay trong mỗi vườn nhà, những chồi non lộc biếc bắt đầu mởn xanh trong gió, rực rỡ đón chào năm mới.

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.