Trở về không hẹn trước

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Hôm nay tôi nhận được tin nhắn vào chiều muộn: dì chủ nhà đã mất từ mấy hôm trước vì đột quỵ. Tôi gấp vội vài bộ áo quần, đáp chuyến xe muộn ra sân bay, mua vé đi TP HCM. Một sự trở về không hẹn trước

Bữa đó là buổi chiều, Sài Gòn mưa như trút nước, khi đã xin được việc làm, tôi cần phải có một phòng trọ gần chỗ làm, nên nhờ Tấn Huy chở đi thuê trọ. Căn nhà hai tầng nằm sâu trong hẻm làm chúng tôi ưng ý ngay. Chủ nhà cho thuê hẳn tầng hai có ban công rộng và thoáng, có làm cầu thang riêng, có nghĩa là dù đi sớm về muộn cũng không ảnh hưởng đến ai trong nhà cả. Huy gật đầu:

- Nơi này được đó em. Ở Sài Gòn hiếm có nơi nào vậy.

Không ngần ngại, tôi ký ngay vào hợp đồng.

- Bao giờ thì ở được ạ?

- Chị có thể chuyển đến trong chiều nay luôn. Đây yên tĩnh lắm, nhà chỉ có hai người, em và mẹ, em thì đi suốt.

Huy đưa tôi đi sắm vài thứ lặt vặt, tôi chuyển đến ở ngay từ chiều ấy.

Tôi làm nhân viên văn phòng, sáng đi sớm, chiều về tầm 17 giờ, lối lên tầng hai riêng, nên không mấy khi để ý nhà chủ. Chỉ thấy một điều lạ là cứ tầm 16, 17 giờ chiều, là bà chủ nhà lại thắp nhang, chẳng biết thờ tự ai; mà mùi nhang nghi ngút riết thành quen. Sợ tôi buồn nên Huy mang đến một chậu hoa mười giờ nhỏ, anh tỉ mỉ dặn:

- Em chăm tưới nước cho nó với nhé. Nó nở hoa rồi đó!

Huy người gốc Sài Gòn, đẹp trai và hiền lành, đem lòng thương nhớ cô người yêu cũ ngót nghét mười năm, vẫn chưa thôi để tìm bến mới. Chúng tôi quen nhau trong một hội sách, Huy cũng là người bạn thân đầu tiên và duy nhất của tôi khi tôi đến Sài Gòn.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tận mắt dì chủ nhà, khi dì đứng say mê ngắm chậu hoa mười giờ đỏ rực trong nắng, mà không biết tôi đã về. Dì ngoảnh mặt lại, vẻ mặt phúc hậu với đôi mắt đen thẳm sâu một nỗi niềm u uẩn, nét cười cũng thấy buồn:

- Hoa đẹp quá mày ha?!

- Của một người bạn mang đến cho cháu.

- Thằng Huy, tao biết mà, chắc nó yêu mày lắm!

- Không phải đâu dì ơi. Huy nặng lòng với người cũ.

- Không, mày nghe tao đi. Tao để ý tao biết. Có nhiều hôm nó đến, đứng tần ngần dưới lầu nhìn mày ngồi trên này nhưng nó không lên. Tao trải qua rồi nên tao hiểu mà. Mày ngoài đó vào đây, lấy được nó người Sài Gòn có nơi có chốn cũng tốt, nhưng cẩn thận, đừng như tao, khổ cả đời nghe mày!

Dì chủ rót nước cho tôi uống, và đưa một quyển album đã cũ.

- Mày xem đi, mày nhận ra tao không? Đây là mấy hình cưới tao hồi năm 1987. Đây là ông Phúc, chồng tao. Cái hồi xưa đó…

Trong hình là cô dâu xinh đẹp mặc áo dài đầu đội khăn đóng, đứng cạnh chú rể nhưng khuôn mặt cô dâu phảng phất nét buồn.

- Hồi đó tao còn ít tuổi hơn mày.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Dì là người Sài Gòn gốc, chính xác là tiểu thư "cành vàng lá ngọc", được học hành đàng hoàng. Rồi cha mẹ gả chồng - đó là anh cả của năm đứa em thơ, nhà chẳng có gì ngoài mấy công ruộng. Lo cho bố mẹ chồng già đau yếu, rồi các em lớn lên, dì quên mất tuổi xuân của mình bên những mẹt hàng rong, khi mà vàng bạc của cha mẹ đẻ cho mang về làm của hồi môn dần vơi cạn. Ông Phúc chồng dì làm công nhân nhà máy, đi biền biệt.

- Ngày ổng có vợ bé, ổng về ép tao ký vào đơn li dị. Nhưng tao nhất quyết không?

- Sao vậy? Nếu đã không còn tình cảm, con nghĩ là nên chấm dứt, để bắt đầu.

- Tao thì tao không nghĩ như mày, tao không ký đơn, vì tao muốn con tao có bố. Nó kém mày vài tuổi, học đại học kiến trúc, nhưng mê hát lắm, đi diễn miết không mấy khi ở nhà.

Đó là dì đang nói đến An - cậu con trai duy nhất, người đưa bản hợp đồng thuê nhà cho tôi ký hôm tôi mới đến.

- Tao không có ý định cho thuê nhà đâu. Thằng An nó đi miết, sợ mẹ cô đơn hoài nên cho thuê tầng hai, mà mày cũng đi miết, không mấy khi ở. Chỉ có chậu hoa mười giờ của thằng Huy làm bạn với tao! Dì lặng lẽ trút tiếng thở dài.

- Hay dì cứ mang về, để luôn dưới lầu này, ít bữa con bảo anh Huy mang đến cho con giỏ hoa khác.

- Không, mày không biết rồi, Huy nó thử lòng mày đó. Muốn biết một người có yêu mình hay không, hãy đưa gửi họ một giỏ hoa, hay nhờ nuôi một con chim, nếu hoa không bị héo, con chim không bị bỏ đói, thì hẳn người ta quan tâm mình thật sự.

Tôi ngẩn người.

- Ôi, vậy mà con không biết, con quên mất, có khi cả tuần con không tưới nước. Mà loài hoa này khỏe thật, vẫn cứ xanh tươi, nở hoa đỏ rực.

- Mày nhầm rồi, sáng nào tao cũng tưới nước. Nó mới tươi tốt vậy.

- Mày không hợp với Sài Gòn thật, nếu có cơ hội, quay về Bắc vẫn hơn!

Ngày tôi rời Sài Gòn, Huy bảo sẽ đưa ra ga nhưng tôi chối từ. Bỗng nhiên tôi sợ cái cảm giác ngoái lại nhìn một người đơn độc ngóng mình khi con tàu rời ga, lao vun vút trên đường ray thẳng tắp. Tôi bỏ Sài Gòn, bỏ ban công đầy nắng và chậu hoa mười giờ nhỏ xinh vẫn rung rinh trong nắng, không một chút bận tâm.

Hôm nay tôi nhận được tin nhắn của Huy vào chiều muộn: Lâu lắm rồi anh mới ghé nhà cũ, dì chủ nhà đã mất từ mấy hôm trước vì đột quỵ. Chỉ có những khóm hoa mười giờ trên ban công tầng hai vẫn tươi tốt.

Tôi gấp vội vài bộ áo quần, đáp chuyến xe muộn ra sân bay, mua vé đi TP HCM. Một sự trở về không hẹn trước.

Có thể bạn quan tâm

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Mùa đót

Mùa đót

(GLO)- Mỗi khi trời đất được sưởi ấm dần từ những tia nắng mùa xuân, cây lá bên đường xanh non nảy lộc, hoa tươi thắm sắc, tôi lại bâng khuâng nhớ về những điều gần gụi. Thoáng thấy dáng má cặm cụi bên hiên ngồi tết lại cây chổi đót đã bung ra những lạt mây, tôi chợt nhớ về những mùa đót cũ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.