Tin yêu trở lại

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Tan giờ làm, Thủy đón con như thường lệ. Cửa cổng hôm nay không đóng. Đoán nhà có khách, Thủy tắt máy dẫn xe vào sân.
Minh họa: Phan Nhân

Minh họa: Phan Nhân

Chị sững lại. Chiếc xe quen, biển số quen… người đang ngồi trong nhà cũng quen. Vừa đạp chân chống xe, chị đã nghe giọng ba gay gắt:

- Anh nghĩ mình còn tư cách để bước vào ngôi nhà này sao?

- Ba bình tĩnh đã, chuyện đâu còn có đó mà. - Giọng Khánh bình thản.

- Cửa nhà tôi trót mở, nhưng không phải để đón anh. Mời anh về cho! - ba Thủy đanh giọng.

Chị vội bước vào. Một tích tắc im lặng đáng sợ. Nhắc con mang cặp sách lên phòng và đi tắm, xong chị mới lên tiếng:

- Chiều mai sẽ có người mua nhà đến đặt cọc và hoàn thiện giấy tờ chuyển nhượng. Chia xong tài sản cuối cùng này, xin anh để mẹ con tôi yên.

- Chắc chắn cô sẽ có phần hơn, dẫu sao thằng Dũng cũng là con tôi mà.

- Đồ khốn nạn, mày… mày cút mau… đến lúc này mà vẫn trơ tráo thế… cút đi…

Ông Bằng sôi máu, đẩy Khánh ra hè đuổi thẳng cổ. Khánh sượng sùng, cố thanh minh điều gì đó giữa cuộc giằng co. Nhưng trước sự cương quyết của ba vợ, Khánh đành bất lực, buông tràng cười gượng gạo rồi dong xe ra cổng, vội vã phóng vụt đi.

Bữa cơm chiều lặng lẽ chẳng ai nói với ai câu nào. Đã uống mấy chén rượu đầy mà ông Bằng vẫn chưa có ý dừng lại. Thủy gượng cười, tỏ ý vui vẻ:

- Ba mẹ việc gì phải lo, ngày mai nữa là xong hết thôi. Hết duyên, rồi cũng đến lúc hết nợ.

- Giá ngày đó mày chịu nghe lời...

- Kìa ông, chuyện đã rồi, thương con thì nhắc lại làm gì! - mẹ Thủy lên tiếng.

- Mười năm chẳng dài cho một đời người, nhưng lại quá dài cho phận đời đổ vỡ của kiếp hồng nhan, con ạ!

Thủy thấy tim mình như nghẹt lại khi ba chị nghẹn ngào câu nói ấy. Ngày còn yêu và quyết đi đến hôn nhân với Khánh, chị đã chẳng để tâm đến những điều ba chị cảm nhận được, ông cản ngăn Thủy với lý do Khánh không thật lòng, anh ta chỉ muốn lợi dụng chị, lợi dụng cả chức sắc của ông. Chị đã giận ba ích kỷ, hẹp hòi. Dường như thứ tình yêu càng bị ngăn cấm thì lý tưởng đấu tranh của tuổi trẻ về nó càng mạnh mẽ. Ba chị cuối cùng cũng đành phải xuôi lòng, một phần vì chị quá ngang bướng, phần vì ông không muốn rẽ duyên con. Kết cục của chị hôm nay, nỗi đau ấy ông phả vào từng chiều ngồi nhìn cánh đồng trước mặt, trong từng chén trà nguội đắng chát, liên miên say.

***

Hai ngày nghỉ cuối tuần trời mưa không dứt, Thủy vùi mình trong phòng đọc sách. Chán đọc, chị bật máy tính, muốn viết cái gì đó giết thời gian mà chẳng có ý tưởng nào. Thủy ghét cái tiết trời này, nhếch nhác, ảm đạm đến phát điên.

Phong nhắn tin mời chị cà phê tối. Nhưng chị từ chối, sợ trời lại mưa, mắt cận khó tìm đường, ngại ướt át, bẩn thỉu, lạnh… Anh trêu chị, nói chị như trẻ tự kỷ. Chẳng ai yêu nổi chị khi mà chính chị chẳng biết yêu chiều bản thân mình.

- Anh đừng thích em nữa, sẽ rất thiệt thòi và không công bằng cho anh.

- Kệ anh. Thích ai đó, yêu ai đó là có tội sao?

- Nhưng… em… đã có người đàn ông của mình rồi!

Nói xong lý do biện hộ vu vơ ấy, Thủy giật mình. Tám năm trước, Khánh chuếnh choáng hơi men và mùi hương phụ nữ trở về nhà quá nửa đêm, nói với chị rằng anh ta đã có người phụ nữ khác mà anh ta thuộc về. Lúc đó, chị đã phải ôm chặt ngực mình, cố xoa dịu cơn đau như dao cứa. Bức ảnh cưới bị Khánh giật tung, rơi xuống nền vỡ tan. Ba chị đã đúng, tất cả những thương yêu, toan tính sự nghiệp đã được Khánh hoạch định khi biết chị là con gái người có chức quyền nhất nhì tỉnh này. Bây giờ, anh ta đã có được thứ mình cần, ngồi ở địa vị cần có, chị bị đá văng như một món đồ “hết đát”.

Chị quen Phong trong một lần tác nghiệp tại cơ sở. Ban đầu chỉ tin qua lại vì việc chung, dần dà trở nên thân thiết. Phong quấn quýt và cưng chiều chị, có thể nói chuyện với chị hàng giờ trên điện thoại. Những lúc căng thẳng vì công việc, Phong bảo chỉ cần gọi cho chị, nghe chị cười, để nói với chị một câu rằng “anh mệt quá”, vậy mà như được hồi sinh. Là vì tâm hồn Phong đa sầu đa cảm mà sinh ra lãng mạn thế, chứ chị chẳng dám tin, cứ nghe rồi cười cười, nói lái sang chuyện khác. Ở Phong có sự dịu dàng bản năng, khiến ai ở cạnh cũng cảm nhận sự bình yên, ấm áp. Sau gần sáu năm vợ và đứa con chưa kịp nhìn mặt ra đi vì cú trượt ngã cầu thang khi anh vắng nhà, Phong bảo nhiều khi anh thấy mình đơn độc quá. Bình tâm sau mất mát, điều anh sợ hãi nhất bây giờ là để mất, kể cả một xúc cảm mỏng manh.

Phong đã lặng lẽ bên chị ba năm rồi. Nhưng cũng từng ấy năm, chị đáp lại tình cảm của anh bằng ánh nhìn thờ ơ của nỗi đau chưa liền sẹo. Đối diện với sự vô tâm của chị, anh luôn từ hòa nhẫn nại, nói rằng nếu Thủy không thể đặt niềm tin nơi người khác thì chí ít cũng nên đặt niềm tin ở chính mình. Đã từ rất lâu, anh không phải nói lời yêu ai, và cũng không ai nói yêu anh cả. Còn nhớ - đó là một cảm giác xa xỉ.

***

Chiều thứ sáu, đang tất bật sửa bản thảo thì cô bạn thân học chung lớp đại học bất ngờ gọi điện, mời Thủy sang tuần lên chơi tân gia.

- Tôi muốn mời cả Phong nữa. Ông ấy thương bà thật lòng đó.

- Bà khờ, hay cố tình không hiểu?

Suốt quãng đường về nhà, Thủy cứ quẩn quanh với những ý nghĩ về Phong. Ngang qua shop đồ nam ở chợ trung tâm, Thủy mường tượng Phong mặc chiếc áo kiểu bụi bụi kia sẽ trẻ ra mấy tuổi; Phong đeo chiếc đồng hồ dây da kia trông sẽ nam tính ra sao… Về nhà, chị lần tìm số Phong, tính kể anh nghe cảm xúc vừa trải qua lúc nãy. Nhưng định bấm gọi rồi lại thôi, soạn tin rồi lại xóa. Quá lâu rồi Thủy mới thấy mình bối rối.

Đêm, gió thổi mạnh ngoài hiên. Thủy vội đóng cửa sổ, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Thủy trằn trọc mãi không ngủ được. Mắt thì nhức mỏi mà hễ nhắm lại một chút là lại bật căng ra. Điện thoại reo chuông. Cuộc gọi từ số máy của Phong làm chị giật tỉnh. Một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng nhanh, dứt khoát:

- Chào chị. Chị là Thạch Thảo?

- Tôi… à… vâng - Thủy nghe giọng mình lạc đi.

- Tôi gọi từ Bệnh viện Đa khoa Minh Châu. Đây là số liên lạc khẩn mà chủ nhân đã lưu trong máy. Bạn chị gặp tai nạn khi cứu người băng ngang qua đường ray tàu hỏa. Anh ấy cần được phẫu thuật gấp.

Thủy luống cuống, bấn loạn đến nỗi nhớ mãi không ra số điện thoại một hãng taxi nào. Cả nhà bị đánh thức vì tiếng khóc của chị. Ba chị sốt sắng gọi taxi, cùng chị vào bệnh viện. Hơn hai tiếng chờ đợi ngoài phòng phẫu thuật, chưa bao giờ Thủy thấy thời gian chậm chạp làm vậy.

Dường như, giữa ranh giới mất còn, con người ta mới nhận ra điều quan trọng nhất chăng? Tại sao phải chối bỏ yêu thương khi bản thân mình cần nó? Thủy nắm bàn tay Phong lòng thòng bao nhiêu dây dợ, khóc rưng rức. Từng lời anh nói cứ vọng vang trong đầu chị, thiêu đốt con tim đầy những vết xước.

- Em có biết tại sao anh lại gọi em là Thạch Thảo không?

- …

- Vì thạch là đá, thảo là cỏ, hai từ chỉ sự mạnh mẽ và nghị lực. Nó giống em. Anh hi vọng đóa thạch thảo ấy khi ở bên anh sẽ không còn phải gồng mình mạnh mẽ nữa.

Thủy ngủ thiếp đi khi cảm nhận bàn tay Phong đang mỗi lúc một ấm dần. Trái tim và niềm tin yêu trong lòng chị như cũng đang bừng lên, nồng nàn trở lại. Những nhức nhối ngày cũ, đã thôi gào thét trong tim chị tự bao giờ...

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Vũ khúc cao nguyên

Vũ khúc cao nguyên

(GLO)- Tháng 11, dã quỳ xúng xính váy hoa bung xòe nơi cao nguyên đất đỏ. Dã quỳ như cô gái nhỏ vẫn chung tình thao thiết với cái hẹn nắng lộng, trời xanh.

Dặm dài năm tháng

Dặm dài năm tháng

(GLO)- Tôi ngang qua trường cũ trong một ngày vòm trời xám đục trong bàng bạc hơi sương. Cảnh vật đã không còn như xưa nữa. Chỉ có cây bàng nơi góc sân trường run run giơ những chiếc lá ối đỏ phơ phất vẫy trong gió lạnh.

Ký ức của ba

Ký ức của ba

Bảng khám bệnh điện tử hiển thị con số 106, tôi ngó quanh quất tìm ba tôi. Ông già lại đi lung tung đâu đó. Tôi hớt hải chạy quanh sảnh bệnh viện: “Kia rồi”, chiếc áo kaki màu xanh bộ đội.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.