Quảng ơi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
Nắng tháng chín luồn qua mấy cái nóc nhà rồi thả giọt vàng loang lên từng bờ tường. Gió cũng ngoan hơn không hộc tốc phả cái hanh nồng lên thị thành. Giọng bà vé số như còn ngái ngủ sau một đêm mưa mát lành. Bả kéo cái ghế, ngoắc cha già bolero biểu cho ly phê sữa đi cha nội. Nay tui mần việc lớn nhen, tui dắt ông Quảng đi chợ. Cha nội đó mắc chi mà cứ nằng nặc đòi đi chợ. Giọng chát khó nghe thí mồ. Nhìn ổng cứ khắc khổ, cái mặt chẳng có mùa xuân. Nếp nhăn ổng xếp li như đất miền Trung cằn cỗi nứt toạc lên phận đời người xứ đó. Xứ gì khô đến đất còn nứt. Huống chi con người ta.
Minh họa: HIỂN TRÍ ảnh 1
Minh họa: HIỂN TRÍ

Quán cà phê cóc đầu hẻm nhỏ sáng nào cũng là nơi tụ bạ của mấy ông bà già. Kiểu như chuyện làng chuyện xóm, chuyện nhà chuyện cửa, kể ra gật gù và dặn nhau đừng nói ai nghe. Vậy đó, chứ mới tí xíu là cả xóm biết hết. Xóm gì lạ đời.

Cô con dâu bảo tưởng ba nói chơi đâu ngờ làm thiệt. Mà bán cái chi sao lại quảy gánh. Thiệt nhà mình không giàu nhưng tụi con nuôi nổi ba mà. Đó là cái hôm ông nấu mỳ Quảng Phú Chiêm. Hai thằng cháu ăn xong nhảy tung tăng đưa ngón cái lên ra dấu số 1. Cô con dâu thở dài ngậm ngùi chờ tối trời nhờ chồng can ngăn.

Trằn trọc mãi thì cô con dâu cũng đợi được anh chồng về. Trong cơn say chếnh choáng, anh chồng chợt thấy trên bàn ăn còn tô mỳ Quảng mà ba mình để phần lại. Anh đun cho nước nhưn nóng lên và chan vào. Cô vợ thắc mắc nay chồng mình khác lạ. Mọi khi tiếp khách về trễ có bao giờ chịu ăn thêm gì đâu. Từng đôi đũa gắp lên là từng ánh mắt dịu vợi.

Hồi ấy nội gánh mỳ đi khắp nơi để nuôi ba. Khắp Điện Phương rồi thì Vĩnh Điện. Cứ vậy mà đôi dép nội mòn vẹt. Ba từ nhỏ đã lặn lội theo nội. Gánh mỳ Quảng nuôi cả nhà mấy miệng ăn sau khi ông nội nằm lại tại trận Núi Thành một mùa hè năm 1965. Đại đội 2 của tiểu đoàn 70 ngày ấy nhận nhiệm vụ đánh chiếm hai ngọn đồi 49 và 50. Khúc hoàn ca tung bay theo ngọn cờ, nụ cười ông nội hòa lẫn đất Quảng mặn mà.

Mỳ Quảng Phú Chiêm sợi mỳ phải làm từ loại gạo xiệc ngon của những cánh đồng phù sa ven sông Thu Bồn. Gạo xay mịn tràng ra từng lá mỳ trắng nõn, mềm mướt dẻo dai rồi mới xắt thành cọng. Hay như củ nén cũng phải bóp vỏ khô rồi mới đem giã và ướp với thịt, phi cùng dầu phụng khi xào nhưn. Mỳ Quảng mà thiếu củ nén thì không ra vị mỳ.

Cô vợ lặng im ngồi nghe chồng mình khẽ khàng. Đêm nổi gió bát ngát lòng. Mấy chuyện định bụng sẽ nói cũng trôi theo gió bềnh bồng qua phố.

Hồi ông Quảng mới lên thị thành, thằng con chở ổng ngang cái quán cóc, đã thấy dân tình túm tụm lại chỉ trỏ. Ông Quảng bảo thằng con xóm chi rảnh dữ trời. Làm ăn không lo, mắc chi ngồi cà phê miết. Giờ này ngoài mình là đã đi ruộng. Giờ này ngoài mình là đã cắt cỏ cho bò. Hay đại thể cũng là giờ phải ăn trưa. Cũng có lần ông Quảng hỏi bộ dân thành phố họ uống cà phê để sống hay răng mà lúc mô cái quán đầu hẻm cũng có người ngồi. Thằng con bôn ba thị thành đâu chừng hơn hai chục năm cười nhẹ tênh. Ba ở riết rồi quen. Trăm cái xóm nhỏ ở thành phố này, là trăm cái quán lóc cóc cà phê như vậy. Cũng là trăm câu chuyện vui.

Cậu con trai cứ thúc giục và nằn nì từ ngày mẹ mất. Ba lủi thủi chi một mình ở quê. Con cái tứ tán muôn phương làm ăn, thoảng khi mới về ngày giỗ hay tết. Ông già rồi cũng tròm trèm bảy chục. Cứ lên thành phố, chừng chán rồi, không sống được hãy về. Coi như cho con cái yên tâm. Cũng coi như cho con cái báo hiếu. Ông nghe mấy đứa con nói vậy thì gật gù. Thôi thì thử một lần lên đó sống. Sống không được thì về cũng chẳng muộn. Ông khép cổng nhà. Gói cái hình bà theo. Hôm đó xứ Quảng mưa thể như lụt nguồn trôi trái lòn bon.

Cái gánh mỳ Quảng đặt ngay đầu hẻm nhỏ. Con hẻm bỗng thơm phưng phức mỗi buổi sáng. Bà già bán vé số cười tươi như hoa, chạy tới chạy lui bưng mỳ. Ông già bolero cứ nhắc khách cà phê ăn sáng mỳ Quảng đi. Mỳ chánh tông người Quảng nấu đó nhen. Cha già Quảng này hay lắm. Hay hết phần thiên hạ! Hay nhất là nghe ổng nói. Hiểu hay không kệ. Cái giọng cục mịch nghe tự dưng vui tai.

Không biết chuyện ông Quảng hay ra sao nhưng cái gánh mỳ Quảng tọa lạc nơi xóm nghèo chỉ mười lăm ngàn mà ngon hết sẩy thì thiên hạ bắt đầu râm ran. Giờ người ta bán mỳ Quảng trong nhà hàng máy lạnh, trong quán ăn hay ít ra cũng có cái xe.

Ông già Quảng tự dưng đòi bán gánh. Đặt cái gánh rồi nồi nước nóng, rồi nồi nhưn, rồi mâm mỳ, mớ rau. Cái gánh quê mùa vậy mà tự dưng khách ghé tới tấp. Khách ăn xong hỏi ông già Quảng mỳ này vị lạ quá chừng. Phải Quảng rặt không ông ơi. Ổng già Quảng cười phớ lớ. Chớ giọng ni không phải giọng Quảng hề? Mỳ Quảng Phú Chiêm.

Khách ăn lại dắt thêm bạn bè. Gánh mỳ Quảng làm buổi sáng thêm chộn rộn. Mấy ông bà già xóm nhỏ bắt đầu có thêm việc để không rảnh tay chân, có thêm chuyện để nói, dĩ nhiên thêm luôn chút tiền chia nhau cuối ngày. Bà vé số ngày thêm trăm ngàn, ông bolero cũng thêm từng ấy từ tiền bán nước. Xóm vui quá chừng.

Thiên hạ bu đông bu đỏ, xếp hàng tự bưng tô mỳ Quảng, tự trả tiền, tự kiếm ghế ngồi ăn. Ngày bán tầm trăm tô. Thiên hạ hỏi cái gánh này tên gì để giới thiệu bạn bè. Ông già Quảng cất giọng. Tiếng Quảng đặc quánh thiên hạ nghe không ra. Lừng khừng hỏi lại. Ai đó nói thôi kệ.

Ổng người Quảng, bán mỳ Quảng, nói giọng Quảng, vậy kêu Quảng ơi là ổng biết ngay. Cả đám đông cười rào rạo. Ông già Quảng cũng cười. Nhốn nháo vậy nên đâu ai để ý, phía đằng sau, nhỏ con dâu mắt rưng rức đỏ. Gió tháng chín hiền queo, hiền như ông già Quảng.

Link bài gốc: https://baoquangnam.vn/truyen-ngan/quang-oi-147209.html

Có thể bạn quan tâm

Thân thương chòi rẫy

Thân thương chòi rẫy

(GLO)- Không ai nhớ chòi rẫy có từ thuở nào nhưng đến bây giờ, tại một số làng đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên, mỗi khi canh tác trên khu rẫy mới, bà con thường tìm kiếm vật liệu như tranh, tre, nứa, lá… để dựng căn chòi để canh giữ, phòng vệ, cất trữ lương thực và che nắng, trú mưa.
Thu về trong màu hoa thạch thảo

Thu về trong màu hoa thạch thảo

Đó là những ngày mà hoa thạch thảo đã bắt đầu nở rộ trong khu vườn yên tĩnh, từ đây nhìn lên khoảng trời trong veo, có thể bắt gặp mây trắng bay lững lờ và thỉnh thoảng có cánh chim bay ngang mang theo bao niềm thương, nỗi nhớ...
Chiếc máy cassette cũ

Chiếc máy cassette cũ

(GLO)- Chị gọi điện, bảo tôi đi làm về sớm thì ghé nhà. Lúc tôi đến, thấy chị đã để sẵn 2 chiếc máy cassette cũ, 1 chiếc dùng cho băng, chiếc còn lại vừa dùng băng vừa dùng đĩa. Chị bảo, biết tôi thích sưu tầm đồ cũ nên để dành cho, chứ để không vài bữa nữa, lỡ anh đem bán đồ cũ, lại phí. Hai cái máy cassette cũ, nếu tính giá trị vào thời điểm những năm 90 của thế kỷ trước có thể bằng cả một gia tài. Ôm chiếc máy cassette trên tay, những ký ức chợt ùa về trong tôi.
Núi sông đồng ruộng

Núi sông đồng ruộng

(GLO)- Tôi mở album và ngắm nhìn những tấm hình chụp cảnh núi sông đồng ruộng, những nơi tôi đã từng ngang qua. Đất nước mình, nơi nào cũng đẹp quá! Tôi đã từng thốt lên với các bạn tôi như vậy, khi có dịp kể về những nơi mình đã từng được đặt chân đến.
Đi tìm mùa thu ở phố núi

Đi tìm mùa thu ở phố núi

(GLO)- Pleiku mấy hôm nay có mưa. Những cơn mưa chính mùa ào đến rồi đi, bất chợt, tự nhiên như người khách trọ đã quen nơi ăn chốn ở. Đất Tây Nguyên vốn hồn nhiên, phóng khoáng và mến khách, nắng hay mưa gì cũng hào sảng đón tiếp, dẫu đi trong nắng hay về trong mưa-hẳn 6 tháng ròng-chẳng ai thấy khó chịu.
Sắc màu thanh xuân

Sắc màu thanh xuân

Tôi đã từng nghe ở đâu đó rằng, thanh xuân như một cơn mưa rào, ào ào chốc lát rồi lại tạnh. Thanh xuân cũng là một cơn gió, thoảng qua đời rất nhẹ, khẽ thôi rồi vội trôi đi. Ai cũng từng có một thời thanh xuân đẹp nhất đời mình, đó là giai đoạn đầy màu sắc, đầy cuồng nhiệt và cũng là giai đoạn chứng kiến bao thay đổi.

Gương mặt thơ: Phan Tùng Sơn

Gương mặt thơ: Phan Tùng Sơn

(GLO)- Tôi rất nể những người làm báo mà vẫn làm thơ được, bởi hai cái món này nó rất nghịch nhau. Thêm nữa lại sống ở những nơi đô hội, nhộn nhịp tưởng như không còn thời gian để mà sống chậm. Làm thơ cần có thời gian để suy ngẫm, để lắng đọng cảm xúc, để quan sát, để liên tưởng. Để có bài thơ 4 câu nhiều khi phải suy ngẫm, dồn nén cảm xúc cả tháng trời.

Mùa thu đã về

Mùa thu đã về

(GLO)- Khi tôi ngẩng đầu lên thì chiếc kim đồng hồ đã lẳng lặng đi đến cái đích của một ngày. Khép cửa bước ra đường, nắng đã nhạt, gió đã đem về se lạnh, lá bắt đầu vương trên hè phố. Mùa thu đã đến thật rồi!

“Về đồi sim ta nhớ người vô bờ”

“Về đồi sim ta nhớ người vô bờ”

(GLO)- Quê tôi, vùng trung du đất cằn, nhiều đồi nên mọc đầy cây mua, cây sim. Mùa hạ, hoa sim, hoa mua nở tím đồi nương, ong bướm dập dìu trong nắng. Khi những chùm trái móc chín đen thì hoa sim bắt đầu rụng dần. Và, lũ trẻ chúng tôi khi ấy lại háo hức chờ mùa sim chín, trong cái nắng dịu dần của miền Trung.
Có nghe Thu về

Có nghe Thu về

Tiếng chim hót lảnh lót làm hắn giật mình thức giấc. Vươn vai, vặn mình, hắn mở hé cánh cửa sổ, khẽ rùng mình vì một cơn gió khô mà lành lạnh.
Ong ruồi

Ong ruồi

(GLO)- Chính xác thì chúng là ong mật, nhưng người quê tôi quen gọi thế. Thực tình cũng không sai mấy, bởi bộ dạng chúng giống y… con ruồi. Hơn nữa, cung cách chúng xúm xít quanh bánh tổ lại càng giống. Đó là một trong số các loài sâu bọ hiếm hoi được con người chấp nhận nuôi nấng, thuần dưỡng (cho dù lâu lâu vẫn bị chúng nổi giận đốt cho… sưng mắt!).
Lời hẹn mùa hè

Lời hẹn mùa hè

“Bống nhé, có một dịp nào đó ngang qua đất Huế, mời Bống ghé nhà Rốt chơi. Rốt sẽ dẫn Bống đi thăm Huế, nơi mà chắc bạn mới chỉ nghe nói trong thơ, trong nhạc mà thôi”.
“Bức xúc không làm ta vô can”

“Bức xúc không làm ta vô can”

(GLO)- Câu chuyện tân Hoa hậu Thế giới Việt Nam 2023 Huỳnh Trần Ý Nhi với những phát ngôn “vạ miệng” gần đây khiến cộng đồng mạng dậy sóng làm tôi nhớ đến cuốn sách “Bức xúc không làm ta vô can” của tác giả Đặng Hoàng Giang.
Đi vắng... khỏi đám đông

Đi vắng... khỏi đám đông

(GLO)- Tôi đã có những ngày liên tục di chuyển đến những nơi không sóng điện thoại, không internet. Và thú thực, cảm giác dễ chịu đến độ… cứ muốn ở mãi đấy. Một thế giới ríu rít cỏ lá, vời vợi trời mây, thênh thênh gió và thủ thỉ những câu chuyện như thể lạc về một tháng năm nào đó đã từng là của mình.
Khu vườn nhỏ của tôi

Khu vườn nhỏ của tôi

(GLO)- Cũng đã lâu lắm rồi, tôi chưa có dịp về thăm nhà cũ, nơi gắn bó suốt một thời ấu thơ. Nhưng tôi vẫn nhớ như in khung cảnh nơi này, nhất là con dốc nhỏ lấp đầy sỏi đá dẫn lên triền đồi. Cuối dốc là ngôi nhà nằm lọt thỏm giữa vườn cây bốn mùa hoa trái.
Nhà có hoa đỏ

Nhà có hoa đỏ

Khi học lên cấp ba, Quang ở trọ gần trường; chiều thứ Bảy lại hăm hở cuốc bộ hai mươi cây số về nhà, với đôi chân rã rời. Cơn đói giục bước, lại khiến đoạn đường dài ra.
Mưa giăng phố núi

Mưa giăng phố núi

(GLO)- Nhà thơ Lê Hồng Thiện từ Hưng Yên vào, gọi điện cho tôi: Mưa thế này có ngồi với nhau được tí không nhỉ? Thì ngồi chứ, Pleiku đang “chính mưa”, cơn mưa lúc sáng như trút, phố trắng mờ. Lái xe đi đón bác Thiện, tôi nhắn thêm nhà thơ Hương Đình và Phạm Đức Long tới quán cà phê quen ngồi chờ.