Đi tìm mùa thu ở phố núi

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Pleiku mấy hôm nay có mưa. Những cơn mưa chính mùa ào đến rồi đi, bất chợt, tự nhiên như người khách trọ đã quen nơi ăn chốn ở. Đất Tây Nguyên vốn hồn nhiên, phóng khoáng và mến khách, nắng hay mưa gì cũng hào sảng đón tiếp, dẫu đi trong nắng hay về trong mưa-hẳn 6 tháng ròng-chẳng ai thấy khó chịu.

Bây giờ, có lẽ là đầu thu. Ước lệ thế, bởi Gia Lai không có mùa thu. Nhưng đất trời nơi đây dường như vẫn “cảm thu” theo cách riêng bằng những ngày lãng đãng mây, hiu hắt gió, chùng chình sương và xôn xao lá vàng. Những ngày này rất dễ làm con người ta bỗng dưng như… phải lòng trời đất.

Ai đó từng nói: “Thơ là thu của lòng người, thu là thơ của trời đất”, quả không sai. Bởi mùa thu là quãng lặng kỳ diệu của tạo hóa hòa giải 2 đối cực: mùa hạ nóng bức và mùa đông buốt giá. Mùa thu là những ngày xanh thắm tuyệt vời với trăng tròn nước biếc, sương sa liễu rủ, lá vàng trời xanh, gió heo may lành lạnh mang theo làn hương cốm mới… Lòng có chút nặng nợ văn chương và trót yêu mùa thu nên mỗi độ thu về, tôi lại lang thang vào miền nhớ, nao nao trước những chênh chao sương gió ở thành phố chỉ có 2 mùa mưa nắng này.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Nếu ước lệ mùa thu phải có trăng và trăng thu vàng sáng long lanh vằng vặc thì ở cao nguyên mùa này, trăng thường khuất lấp sau những tầng mây hoặc thoảng hiện nhạt nhòa nơi cuối trời, khi cơn mưa vừa tạnh. Cũng có hôm quang mây, trăng sáng trong như một mảnh gương treo giữa trời. Tôi đã đi qua những mùa trăng thơ ấu, những mùa trăng thu hiền dịu thanh bình, rộn rã tiếng reo cười. Vẫn thấy lòng lâng lâng xao xuyến với những đêm cao nguyên huyền ảo dưới trăng mờ. Bởi không phải sự khuất lấp nào cũng tối tăm và sự huyền ảo luôn đem lại vẻ đẹp buồn diễm lệ khiến tơ lòng mong manh dường như cũng xao động, bồi hồi.

Nếu ước lệ thu phải có mưa và mưa thu giọt ngắn giọt dài tí tách bên thềm thì nơi đây mưa tuôn ào ào, xối xả. Mưa dội từng cơn, từng trận đủ cho phố xá lênh loang nước. Mưa tuôn trên những ô cửa kính, phủ mờ phố xá, khiến lòng người bất chợt nhớ nhung một cái gì rất xa xôi… Mùa thu năm nao, cô bé tuổi 13 ngồi ngắm giọt giọt rơi trên những cánh hoa huệ mưa hồng tím bên thềm, những hạt trong veo như pha lê, lấp lánh và âm vang như tiếng ngọc, lòng thiếu nữ cũng sũng ướt nỗi buồn mơ hồ trước cái đẹp khó gọi tên. Những cơn mưa hôm nay cứ nối dài niềm thương nhớ, gợi những rung động vô hình mà mãnh liệt của tuổi thần tiên.

Nếu ước lệ mùa thu phải có gió và gió thu là heo may từng ngọn bay về thì nơi đây mùa này gió vẫn lang thang trên những ngọn đồi, rừng thông, đồi cỏ nhưng không phải heo may se lạnh. Gió cao nguyên vốn phóng túng, khi dịu dàng, khi ào ào trong mưa làm lả lay những chiếc lá sắp lìa cành, khiến những tâm hồn mong manh rất dễ run rẩy vì nhớ thương. Trong những nếp nhà sàn đơn sơ, những thiếu nữ Jrai, Bahnar mắt tròn xoe nhìn đất trời qua làn mưa bay, gửi lòng về chốn xa xôi nào đó. Thoáng ưu tư của người thiếu nữ khiến ta nao lòng hay ngược lại, chính tâm hồn đa cảm của ta đang nhuốm thu lên đôi mắt buồn trong sáng? Thật khó trả lời một cách rành rẽ, chỉ biết cảnh ấy, người ấy, đôi mắt ấy khiến lòng ta bất giác bâng khuâng…

Nếu ước lệ mùa thu phải có sương thì ở đây sương vẫn sa nhưng không thánh thót tàu tiêu, cành liễu. Sương bay lãng đãng giữa phố phường mỗi sớm, mỗi chiều. Trong sương giăng, Pleiku như người đẹp ngái ngủ, mơ màng sau tấm rèm thưa. Những dốc núi ảo mờ, những đỉnh đồi nhấp nhô thoáng hiện. Vẫn con đường, hàng thông, đồi cỏ, núi đá, mặt nước Biển Hồ, nhưng trong sương mù lãng đãng, tất thảy đều trở nên đầy quyến rũ. Cái mơ hồ, xa xăm, không rõ nét, lúc ẩn lúc hiện cứ mời gọi, như cuốn người ta vào một thế giới vừa quen vừa lạ hấp dẫn đến say lòng.

Nếu ước lệ thu phải có lá vàng rơi thì ở đây 4 mùa cây vẫn trút lá như thương nhớ mùa nao xa lắc. Gió gom lá vun thành nỗi nhớ, chất chồng kỷ niệm những tháng năm xa. Thu năm nao ríu rít tựu trường, xúng xính áo mới khăn quàng, gót son chân sáo lòng như mở hội. Trời tháng 9 cao xanh, nắng dịu vàng như tơ, gió nhẹ nhàng như mơ, đất trời và hồn người êm ái du dương như bài thơ, điệu nhạc. Thì kể chi lá vàng trời xanh, sương sa liễu rủ, trăng tròn nước biếc khi mùa không thu nhưng lòng vẫn thu.

Không có gió heo may ư? Đã có mây trôi man mác những khung trời. Nắng đủ ấm mắt người. Mưa đủ ướt vai gầy. Sương đủ lạnh cho lòng run rẩy. Trăng đủ mờ cho hồn hoang hoải. Lá đủ vàng ngõ vắng ban trưa. Và, lòng đủ vấn vương một mùa không thu nhưng hồn man mác biết bao nhớ nhung, hoài niệm. Dẫu rất muốn gọi tên mùa nhưng tôi biết, hình như với Pleiku, thu vẫn ở nơi nào xa lắm.

Có thể bạn quan tâm

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.