(GLO)- Người ta thường ví TP. Hồ Chí Minh như là vùng đất hứa, là bệ phóng của tài năng trên mọi lĩnh vực, nhưng thành công là điều không dễ chút nào giữa sự cạnh tranh khốc liệt ở một thành phố lớn. Người có gốc gác Pleiku tìm cách định danh ở xứ ấy đâu phải ít nhưng thành công và thành danh thì không nhiều. Đầu năm, viết về chuyện lập nghiệp trong lĩnh vực ca hát của người Pleiku ở TP. Hồ Chí Minh cũng khá thú vị.
Cái xôn xao trong hoạt động nghệ thuật, nhất là ca nhạc, ở chốn ấy khá hấp dẫn, mời gọi nhiều tài năng Pleiku quyết định “xuống núi”. Điểm lại một năm qua, có thể thấy nổi lên 2 gương mặt đã dần định vị được mình giữa bầu trời âm nhạc Sài Gòn, đó chính là Cao Công Nghĩa và Đặng Ánh Nguyệt.
Ca sĩ Cao Công Nghĩa. Ảnh: N.S |
1. Có khả năng ca hát bẩm sinh, Cao Công Nghĩa xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu ở Pleiku rất sớm, từ năm 14 tuổi, để phụ cha mẹ nuôi em và chính mình ăn học. Vừa đủ lớn, cũng từ đam mê ca hát và áp lực mưu sinh, cô gia nhập và trở thành diễn viên Đoàn Nghệ thuật Đam San. Ước mơ tiếp tục đi học cứ đau đáu bên mình, Cao Công Nghĩa quyết định thi vào Đại học Văn hóa-Nghệ thuật Quân đội ở TP. Hồ Chí Minh năm 2013.
Cô chia sẻ: “Đây là khoảng thời gian khó khăn, không được hỗ trợ kinh phí từ đơn vị công tác, tứ cố vô thân, không bạn bè, một mình xoay xở giữa cái nhộn nhịp xô bồ của thành phố lớn”. Ca hát kiếm sống và học tập đã bổ sung cho nhau để Nghĩa vượt qua khó khăn. Việc tham gia cuộc thi “Thần tượng Bolero” năm 2016 của VTV là một quyết định táo bạo của Cao Công Nghĩa. Một lần nữa giọng hát của Phố núi lại vượt khó để đoạt giải vàng. Đây thực sự là một ngã rẽ mới cho cô trong sự nghiệp ca hát. Cái tên Cao Công Nghĩa chính thức được gắn sao trong showbiz Việt. Nghĩa chia sẻ: “Tất cả những gì có được bây giờ trước hết là để báo ân cho người mẹ suốt đời tần tảo vì con”.
Ca sĩ Đặng Ánh Nguyệt. Ảnh: N.S |
2. Đặng Ánh Nguyệt cũng có một khả năng ca hát thiên phú. Nguyệt hát trước công chúng rất sớm, từ lúc còn đang trong lứa tuổi nhi đồng. Lớn hơn, vào cấp học THCS, Nguyệt sinh hoạt tích cực trong đội xung kích của Thành Đoàn Pleiku. Sau đó, cô được tuyển vào Đoàn Nghệ thuật Đam San và phục vụ ở đơn vị này suốt 6 năm. Sự bình lặng trong nghiệp ca hát trong suốt thời gian này khiến Nguyệt quyết định rời đoàn và giã từ con đường tưởng đã được định đoạt từ thuở ấu thơ.
Những bươn chải vì cuộc sống khiến cái tên Ánh Nguyệt bẵng đi trong hoạt động âm nhạc quần chúng lẫn chuyên nghiệp ở Pleiku trong vài năm, cho đến khi Nguyệt tình cờ gặp người biên tập và dẫn chương trình của một địa chỉ ca nhạc có tiếng ở Pleiku. Sau khi nghe cô hát “Diễm Xưa” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, anh khuyên Nguyệt nên trở lại. Và chỉ một tuần sau, giọng hát ấy đã lại cất tiếng trong đêm nhạc chủ đề về Trịnh. Rất nhanh, người yêu nhạc Pleiku đặt cho Nguyệt cái nickname “Khánh Ly Phố núi”. Đúng là khi nghe Nguyệt hát nhạc Trịnh, người ta nhận ngay ra nét Khánh Ly. Nhưng không chỉ có từng đó, giọng ca này còn có biệt tài tái hiện chất giọng của các danh ca vang bóng một thời. Người nghe sẽ nhận ra ngay chất Hoàng Oanh qua “Tiếng còi trong sương đêm”, Phương Dung với “Nỗi buồn gác trọ”... Và thật thú vị, chất giọng độc đáo của Carpenters cũng được tìm thấy khi nghe Ánh Nguyệt hát “Yesterday Once More”.
Cách đây 2 năm, Đặng Ánh Nguyệt quyết định thử sức mình tại TP. Hồ Chí Minh. Nguyệt kể: “Suốt mấy tháng trời, hết ở nhờ rồi ở trọ, bôn ba xin hát bất cứ nơi nào. Có lẽ mình không xinh, ngoại hình không bắt mắt nên chẳng nơi nào để ý. Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục theo đuổi, tìm sân chơi hợp với mình. Tôi tự nhủ mình cần chậm lại, tất cả đều tùy duyên...”. Và duyên cũng chẳng đến chậm: Từ một vài nhóm sinh hoạt không chuyên mà Nguyệt tham gia để đỡ nhớ sân khấu, hữu xạ tự nhiên hương, giọng hát ấy không cần xin xỏ nữa mà bây giờ đang là cái tên chủ lực, không thể thiếu của Đồng Dao, Ân Nam, We..., những phòng trà nổi tiếng ở TP. Hồ Chí Minh. Một tuần 7 đêm kín lịch và dư thừa những lời mời từ nhiều nơi khác.
Nếu Cao Công Nghĩa tỏa sáng trên các sân khấu lớn, gameshow truyền hình thì Đặng Ánh Nguyệt lắng đọng hơn trong các không gian phòng trà, buộc người nghe phải xuýt xoa khi cô cất tiếng. Không thể so sánh họ với nhau vì mỗi người một vẻ. Chỉ có một điểm chung của họ, đó là thường nhắc về Pleiku, về thành phố cao nguyên nơi họ đã sinh ra và lớn lên, với tất cả niềm trân trọng và yêu mến.
Nguyễn Sơn