Người ba lần bị FULRO “kết án”

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Cơn mưa buổi sáng sầm sập đến như hờn dỗi. Mặc những hạt nước xối vào mặt buốt nhói tôi vẫn dấn ga, chỉ lo trễ lễ chào cờ của làng Kon K’Tu (xã Đak Rơ Wa- tỉnh Kon Tum). Tới đầu làng, nắng sớm bất chợt hừng lên chải từng tia qua vòm me trong vắt, vừa lúc tiếng kẻng thong thả ngân từng hồi báo hiệu buổi chào cờ bắt đầu…
Chỉ 15 phút sau sân nhà rông đã kín người. Trưởng thôn A Phẻo quần áo chỉnh tề bước lên cầu thang nhà rông, nhìn khắp lượt rồi cất tiếng dõng dạc:
- Chào cờ- chào! Quốc ca!
Một giọng nam trầm ấm vừa dứt câu “Đoàn quân Việt Nam…” hơn hai trăm con người cùng hòa theo vang rền. Dứt lời Quốc ca, A Phẻo mời mọi người ngồi rồi rút trong túi áo ra một tờ giấy giơ lên cao nói:
- Thưa bà con, thật lâu rồi làng Kon K’Tu ta mới lại xảy ra chuyện xấu. Cách đây ba hôm, A Hoa đã bắt trộm của nhà hàng xóm con gà. Nó nói vì vui bạn nên lỡ cái tay. A Hoa, đứng lên đọc cái kiểm điểm của mày cho dân làng xét!
Người có tên A Hoa cúi đầu đến trước mặt A Phẻo đón lấy tờ giấy đọc một cách khó nhọc như đếm từng chữ… Đại ý của bản kiểm điểm là vì vui bạn nên trót làm điều xấu, xin được đền lại con gà. Ngoài ra còn chịu phạt tiền bằng giá trị con gà, xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm… Không ai có ý kiến gì, Trưởng thôn A Phẻo quay sang phổ biến chủ trương của Nhà nước về việc cho hộ nghèo vay tiền xây nhà rồi tuyên bố buổi chào cờ kết thúc…
A Phẻo (bên trái) và tác giả trước sân nhà rông.
A Phẻo (bên trái) và tác giả trước sân nhà rông.
Kẻ “tử thù” của FULRO và bản án tử hình
Nhà rông Kon K’Tu cột làm bằng gỗ cà chít to cỡ người ôm. Dù làng đã được ngói hóa, tôn hóa từ lâu thì nhà rông vẫn nguyên vẹn kiến trúc truyền thống. Từ xa đã thấy mái nhà vút lên giữa trời như một lưỡi búa màu thép xám. Bốn vách la liệt những sừng trâu- đồ hiến tế sau mỗi lần nhà rông sửa chữa. Gian giữa treo trang trọng tấm bằng công nhận  Kon K’Tu là làng văn hóa cấp tỉnh. A Phẻo cho biết nhà rông làng vừa chẵn tuổi 40. “Mình làm Trưởng thôn chỉ thua nhà rông 10 tuổi thôi đấy. Ấy vậy mà dân làng còn bảo: A Phẻo phải làm Trưởng thôn cho đến chết mới thôi. Không có A Phẻo là “mất văn hóa”. Bọn trẻ không làm được đâu!”.
Tôi tò mò ngắm con người vóc dáng nhỏ bé, nước da màu đồng hun, cảm giác sức nóng của một ngọn lửa nhiệt tình ẩn chứa. Có lẽ đấy là cái phẩm chất để tạo nên sự tín nhiệm của hơn 500 người dân làng này. Nhưng không chỉ có thế. Tôi biết với đồng bào dân tộc thiểu số, cao hơn nhiệt tình ấy là uy tín. Như đoán được ý nghĩ của tôi, A Phẻo chậm rãi kể con đường “nên chức” Trưởng thôn của ông… 
Năm 1970 vì làng thuộc vùng địch chiếm, A Phẻo bị bắt quân dịch. Rất may vì có chút học vấn nên ông được cho học y tá. Giải phóng về làng, biết rõ hoàn cảnh, xã cho ông làm Trạm trưởng y tế. Những năm sau giải phóng tình hình an ninh phức tạp. Bọn FULRO ngóc đầu dậy chống phá quyết liệt. Án ngữ lối vào thị xã Kon Tum, địa hình hiểm trở mà dân lại 100% theo đạo Công giáo, bọn FULRO quyết khống chế cho được Kon K’Tu để làm bàn đạp. Thủ thuật của chúng là cứ nhè dân đi rẫy lẻ, bắt cóc rồi buộc họ phải tiếp tế. Không làm sao được, dân làng nhiều người phải mang gạo muối cho chúng để được yên thân… Thấy tình hình căng thẳng, một hôm lãnh đạo gợi ý: Kon K’Tu không có cán bộ vững, ông có thể về làm Trưởng thôn giúp xã? A Phẻo nhận lời ngay… Đang hí hửng tưởng rằng làng Kon K’Tu đã bị khuất phục, bọn FULRO bỗng như bị dội một ghè nước lạnh. Suốt cả tháng chúng không trấn lột được chút gạo muối nào. Bắt được ai cũng nghe một lời giống nhau “Bắn thì bắn thôi, nhà đói lắm, có gạo muối đâu mà cho…”. Dò hỏi, chúng mới biết hóa ra là làng đã có Trưởng thôn mới. Không nhổ được cái gai này thì hết sống, hết bám rễ được vào Kon K’Tu…
Chúng ập vào giữa lúc A Phẻo đang ăn cơm tối. Chẳng nói chẳng rằng, hai thằng kẹp nách ông lôi đi. Ra đến bìa rừng chúng bắt ông quỳ xuống. Một thằng, chắc là toán trưởng nói rít qua kẽ răng “A Phẻo nghe đây: Mày cũng từng đi lính, cũng là người Bahnar, thế mà mày nghe lời bọn cán bộ chống lại chúng tao. Lẽ ra phải cho mày lên thiên đường sớm nhưng nghĩ thấy mày cũng bị ép buộc nên chúng tao thương tình. Nếu chưa muốn chết, mày phải bảo dân làng bỏ các tổ đoàn kết, tích cực tiếp tế cho FULRO. Để cho nhớ, mày phải cắn viên đạn này. Nếu trái lời, mai mốt nó sẽ xuyên vào đầu mày!”.
Viên đạn lạnh ngắt, tê buốt nơi đầu răng khiến A Phẻo rùng mình. Một nỗi căm giận trào lên trong ông: “Con khỉ đẻ ra chúng mày. Rồi hãy để coi A Phẻo này có nghe lời thối của lũ mày không nhé!”. 
Nếu bọn FULRO mà biết ngay đêm đó A Phẻo lập tức báo cho bộ đội biết để rồi sau đó chúng bị phục kích chết 1 tên thì có lẽ chúng đã không ngần ngại cho một phát đạn khi bắt được ông lần thứ hai. Sau lần này biết đã nhầm A Phẻo, mọi phong trào làng Kon K’Tu không yếu đi mà mỗi ngày mỗi mạnh, bọn FULRO quyết định thi hành “án” tử hình với ông…
Cho đến bây giờ, A Phẻo cũng chẳng hiểu cái “vía” mình cứng hay Yang không muốn mất ông mà xui nên thế? Hôm đó cũng hơi mất cảnh giác, con gà sắp lên chuồng rồi mà A Phẻo vẫn mải mê đánh cá ở bãi cát sau nhà. Bốn thằng bất thần từ bụi rậm xông ra bịt mắt ông lôi vào rừng. Mở mắt, ông thấy bên hốc cây lớn 6 thằng quần áo tơi tả, tóc tai bù xù như con chuột ướt đang nướng thịt chó. Một thằng nhe cái răng vàng ra cười mỉa: “Lần này thì không nói nhiều nữa đâu A Phẻo. Đợi một tí bọn tao sẽ cho mày ăn rồi chết cho khỏi làm con ma đói…”. A Phẻo thấy lạnh toát nơi sống lưng nhưng rồi cố trấn tĩnh “Đằng nào cũng chết, việc gì mà phải run sợ”. Ông bảo: Phẻo không ăn được thịt chó. Có gà thì cho ăn. “Được, có gà đấy. Người sắp chết thì phải chiều thôi”. Rồi hắn hất hàm bảo tên bên cạnh bóp cổ con gà nướng cho ông. Chắc là chúng mới cướp đâu về…
Bọn chúng đâu có hay cái “vía” A Phẻo hay là ý Yang xảy ra lúc ấy… Thấy đã tối mà chồng vẫn chưa về, vợ ông ra bãi cát tìm thì thấy lưới, cá vẫn còn vứt đó. Đoán ngay được chuyện chẳng lành, bà vội vã chạy đi báo cho bộ đội. Mùi gà nướng mà chúng “nhân đạo” dành cho ông đã giúp họ tìm đến nơi. Nếu không sợ đạn lạc phải A Phẻo, có lẽ toán FULRO hôm đó đã bị diệt gọn…
Trưởng thôn thời mở cửa…
- Yên được FULRO rồi, cứ nghĩ còn cái bụng thì không sợ. Cứ siêng chân tay là no, vậy mà ai ngờ cái khó lại còn hơn gấp trăm thằng giặc FULRO!
A Phẻo bật  một tràng cười sảng khoái rồi gật gù như tự nói với chính mình: Ừ, nếu mà chỉ nhằm vào cái bụng như thời ông bà thì có gì là khó. Cuộc sống bây giờ nói “no” nghĩa là phải có cái ti vi để xem, có cái xe máy để đi; có cái nhà đàng hoàng để ở, con cái ít ra phải được chín, mười năm chữ trong đầu. Muốn thế thì phải học người Kinh, phải theo cái mới… A Phẻo tỉ tê kể cho tôi nghe những cái khó “dài hàng tiếng hú” mà ông phải đương đầu: Nào việc đưa cây cà phê, cây cao su vào làng… Trước năm 1990, Kon K’Tu có đến hơn một nửa nghèo đói, thế mà nay theo cách làm ăn mới chỉ còn 11 hộ nghèo. Số hộ thu nhập mỗi năm từ 100 triệu đồng trở lên có 7 người. Vài năm nữa cao su, bời lời đến kỳ thu hoạch, con số người giàu chắc sẽ gấp cả chục lần…
- Bếp đã ăn lửa rồi thì phải lo canh gió độc. “Gió độc” ở đây là tệ nạn xã hội ấy mà… Giọng ông chợt chùng lại-Kon K’Tu kề ngay thị xã, cái tốt đến làng dễ thì cái xấu đến cũng dễ. Đời sống khá lên, cái xấu đến lại càng dễ. Lạ thế đấy! Kon K’Tu ngày trước chuyện ăn cắp, ngoại tình, vợ chồng cãi cọ, đập bếp hiếm lắm. Thế mà bắt đầu thời “mở cửa” là xảy ra luôn, dù ai cũng biết đó là phạm vào “mười điều răn” của Chúa. Có cách gì bài trừ những chuyện xấu này cho hữu hiệu mà lâu bền?
A Phẻo suy nghĩ nhiều đêm rồi thấy ý sáng lóe lên trong đầu: Học sinh cứ sáng thứ hai là làm lễ chào cờ. Đứa nào học biếng, quậy phá bị thầy cô gọi lên đứng dưới cờ nhắc nhở là chừa ngay. Người lớn làm cách này tốt quá chứ? Họp làng A Phẻo đưa ra bàn. Lúc đầu có người phản đối, nói ảnh hưởng đến sản xuất. Phẻo bảo: Mỗi tuần chỉ tổ chức một lần, không quá một giờ thì có gì ảnh hưởng. Với lại dù có ảnh hưởng chút mà được cái lợi hơn thì sao? Đích thân A Phẻo đứng ra tập hát Quốc ca. Ai cũng phải thuộc, phải tự hát thì lễ chào cờ mới nghiêm, mới có ý nghĩa… Vài bữa đầu chệch choạc rồi nền nếp dần. Từ năm 2005 đến nay dù mưa dù nắng, làng chưa bỏ buổi chào cờ nào. Từ ngày có lễ chào cờ tệ nạn giảm hẳn. Lúa để ngoài kho, xe máy bỏ dưới sàn nhà cũng chẳng sao. Việc uống rượu say, đánh chửi nhau, trai gái lăng nhăng dứt hẳn. Lũ thanh niên đứa nào cũng siêng làm ăn, tự lập tổ đổi công để giúp nhau.
Ai cũng bảo: A Phẻo nghĩ ra việc chào cờ thật không gì tốt hơn! Đúng thế, nhưng mà cũng phải thấy điều này: Làm dứt tệ nạn còn sự hỗ trợ không kém phần quan trọng khác- ấy là lệ tục truyền thống của ông bà. Con người ta đôi khi sa vào chuyện xấu cũng là vì cái đầu đói quá đấy thôi. Nhất là lũ thanh niên, bụng no mà đầu đói thì lại càng dễ theo cái xấu lắm. A Phẻo vận động dân làng: Giữ gìn tất cả lễ hội truyền thống của ông bà. Giữ được lễ hội, vài năm trở lại đây, Kon K’Tu đã trở thành điểm du lịch. Khách đến được phục vụ cồng chiêng, được múa xoang với con gái làng, đốt lửa ngủ nhà rông, họ thích lắm. Thấm thía cái quý ông bà để lại, dân làng đang tự giác phục hồi những gì đã mất. Khách đến nhiều- cái được tiền bạc là nhỏ, cái lớn là mình phải ngó nhau để sống tốt hơn- dân làng nói thế… 
…Mải mê nghe A Phẻo kể, tôi không để ý là nắng sớm đã thu bóng nhà rông vào sát cửa. Bắt tay chào tạm biệt ông, tôi đùa: A Phẻo làm Trưởng thôn lâu thế chắc quên mất nghề y rồi? Vẫn nhớ chứ, nhưng mình chỉ giúp việc lặt vặt trong làng thôi. Chữa bệnh thể xác, bây giờ đã có lớp trẻ. Cái mình được học lạc hậu quá rồi. Mình làm y tá “chữa bệnh tinh thần” tốt hơn- A Phẻo cười vang.
Chợt như nghe trong tiếng cười của con người đã bước quá tuổi lục thập cái trong trẻo, ngọt lành của dòng Đak Bla bao đời vẫn cuộn chảy phía sau nhà…
Ngọc Tấn

Có thể bạn quan tâm

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

null