“Nghe trời gió lộng mà thương”

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi không phải kiểu người muốn sống nhiều nơi cùng một lúc, nhưng đôi khi ngồi ở núi mà nhớ biển vô cùng, nhất là trong những ngày này. 10 năm trước, tôi rời biển trở về làm người của núi đồi, để lại con sóng nhỏ phủ lên những mỏm đá xa vắng của mùa hè nắng đổ. Chừng ấy tháng năm với biết bao đổi dời, ngoảnh lại, nhớ là nhớ thế thôi chứ thời gian đâu ai giữ được.

Lúc nào tôi cũng muốn nhận mình là nữ sinh Văn khoa Quy Nhơn theo cách gọi thân thương ngày đó. Hồ như với hai chữ “Văn khoa”, ai cũng muốn ôm vào lòng những gì sáng đẹp. Từ Pleiku xuống phố biển độ chừng 200 cây số, không mấy xa xôi nên nhớ quá thì tôi lại về. Đáng ra, mùa hè này là hội khóa 10 năm nhưng cuộc hạnh ngộ dở dang bởi đôi điều. Ngày về, tôi không gặp được nhiều người khi xưa. Quy Nhơn bỗng thành “một vùng biển đầy ắp sự vắng mặt”.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Phố biển giờ đây mới mẻ nhưng tôi không muốn khám phá thêm điều gì về nơi này cả. Một chút của xa xưa, như vậy là đủ rồi. Uống cà phê và đi loanh quanh trong phố giữa trưa hè rát bỏng, tôi thầm mơ mình mang áo dài lụa trắng, từ giảng đường chạy về qua chợ khu 6 mua mấy ngàn cá tươi. Chuyện thực của ngày đó sao bây giờ thành ảo ảnh? Phố nhỏ một bước chân dài đến biển, thấy vắng lạnh như thể chỉ nghe được tiếng bước chân mình. Biển không ra vẻ hân hoan, cũng chẳng đìu hiu, chỉ có con sóng dâng nhẹ vào bãi bờ. Tôi trách mình đã mang những câu chuyện xa lạ đến thì thầm cho biển nghe. Nhưng biển chẳng chối từ. Có phải vì vậy mà biển trắng trước mùa đông?

Tôi tìm về Quy Nhơn lần này như một bước lùi vào dĩ vãng. Có người bảo “dĩ vãng” nghe xa xôi quá nhưng kỳ thực đời người được mấy lần “10 năm” đâu. Chúng ta chỉ có những mùa hè để đi tới, không còn mùa hè nào để trở lại. Tôi biết dốc Mộng Cầm vẫn nằm yên ở đó, gầy một dáng trăng. Đường Xuân Diệu vẫn “tình” trong những gì còn sót lại. Cô nữ sinh năm nào “lòng chợt bình yên mà sao buồn thế”. Một thập kỷ trôi, biết mình đã lạc mất quá nhiều thứ. Cũng từng viển vông, cũng từng ngút lòng như con sóng kia, muôn đời nuối tiếc.

Đời sống “cuốn chiếu” mỗi ngày. Tôi sợ những lần thất hẹn. Thế nên vội vã cũng được nhưng phải gặp phố biển đôi lần cho vơi nhớ. Trở lại phố quanh đồi, tôi vẫn có “ghềnh bãi” cho riêng mình. Đó là những ngày lạnh, sương trải mênh mông từ đỉnh dốc chẳng khác nào ân huệ trời ban cho người mộng mơ. Tôi không sống xa nơi này lâu được. Như thể có một vẻ kỳ bí nào đó cứ níu lấy bàn chân. Kể cũng lạ, sương trắng núi đồi tựa sóng bạc đầu khơi xa, bao giờ mới thôi phủ lấp tâm trí con người. Mùa hè này chỉ đợi thêm vài cơn mưa nữa là qua hẳn. Những khi nằm nghe mưa, tôi biết mình sống ở núi để suốt đời nhớ biển.

Quy Nhơn trong tôi là một phần tuổi trẻ. Tôi vẫn nhớ những gương mặt bồi hồi nói lời tạm biệt lúc chia xa. Thấm thoắt “mười năm tắm gội”, chỉ dám cầu mong yên lành cho thầy cô, bè bạn. Tôi gửi lại tôi cho biển, cho những ngày đạp xe trên đường phố Quy Nhơn mà nhớ nhà da diết, quên cả tiếng sóng vỗ bờ rào rạt những trưa quạnh vắng. Tôi mãi là nữ sinh Văn khoa thuở nào. Cuộc hạnh ngộ còn dở dang nhưng tin chắc bạn tôi sẽ tìm về với biển theo một lẽ nào đó. 10 năm nữa, chẳng biết biển có còn bâng khuâng gọi thầm như lời “Biển nhớ” hôm nao nhưng tôi sẽ về, để “nghe trời gió lộng mà thương”…

Có thể bạn quan tâm

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.