Mưa nơi biên viễn

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Tôi vừa cùng bạn bè đến Đức Cơ (tỉnh Gia Lai), điểm dừng chân là Cửa khẩu Quốc tế Lệ Thanh. Những ngày tháng 6, khí hậu vùng biên đang chuyển dần sang mùa mưa với cái lạnh sắt se. Trong bời bời sắc gió, tâm hồn con người được mở ra, hòa cùng với thiên nhiên đất trời, để thêm yêu bức tranh núi đồi thanh bình.

Qua ô cửa kính xe mờ mờ vì sương sớm, quốc lộ 14C dần dần hiện ra, trông xa như sợi dây thừng vắt lên hình hài vô số ngọn đồi xếp chồng lên và nối tiếp nhau tưởng chừng không có điểm cuối. Nơi đây không vẻ ồn ào, náo nhiệt. Tôi vừa xuống xe thì bất ngờ có mưa nhẹ, rồi dần nặng hạt và ầm ào tuôn rơi. Đã nhiều lần lặng yên ngắm mưa ở phố trong không gian chật hẹp nên trước vẻ mới lạ của cơn mưa miền biên viễn, ngày như níu chân tôi lại, chậm trôi, mặc cho những con nước hồn nhiên chảy, đượm lên sắc đỏ bazan.

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Một người bạn của tôi kể, mưa ở đây có khi kéo dài cả tuần, cả tháng. Phải chăng mưa chính là món quà được thiên nhiên ban tặng cho vùng đất này? Nhưng mà vùng đất nào chẳng có mưa, cớ hay ông trời lại phân biệt mưa đồng bằng, mưa trên núi hay mưa biên giới để làm gì chứ! Nghe tôi thắc mắc, bạn bảo: Cũng đừng vội nhận định mưa nơi nào, địa hình đâu cũng như nhau nhé! Nếu đấy là một buổi chiều đầu hạ và cơn mưa từ hôm trước còn vương dài từng sợi, tí tách hay ầm ầm, vang xa hay dịu nhẹ đi chăng nữa thì mưa đủ căn cớ để phá tan những ngày nắng rát, đủ vương vấn lòng ta. Khi nào cuộc sống thôi hết những suy tư, trăn trở, khi ấy những giọt mưa sẽ thôi rong chơi và lang thang cùng mây núi, cỏ cây, trong cuộc đời dài rộng này.

Tôi đưa mắt nhìn quanh và chợt nhận ra, mưa như ánh lên sắc màu tươi sáng trong mấy bụi hoa mua rừng tím rung nhẹ trong gió lạnh, khiêm nhường vươn mấy nhành lá xanh bên cạnh cột mốc chủ quyền. Tôi đứng bên này nhìn qua, thấy những cánh hoa bung biếc theo mùa. Hoa vì điều gì mà nở? Vì lòng người phương xa hay tâm hồn lữ thứ bỗng ngày dừng bước chốn này. Phóng tầm mắt xa hơn, nằm lọt thỏm dưới mưa, giữa bốn bề rừng núi là hình ảnh những mái nhà chụm lại quần cư nhau tạo thành nét chấm phá sinh động nơi miền biên viễn.

Mưa vẫn nặng hạt, vẫn cứ tạt qua trước mắt tôi như trút lòng, nỗi niềm xứ lạ. Mưa giăng trắng, lành lạnh phả thẳng vào cửa mấy chiếc xe trôi chầm chậm. Tất cả lòa nhòa dưới màn mưa dày đặc, cố lắm cũng không thể nhìn xa hơn được nữa. Mấy dãy núi cao bốn bề cũng bị mưa bao phủ. Tôi nhoài tay ra khỏi chiếc ô, cảm giác mát lạnh như thấu vào tâm can vậy. Càng lúc mưa càng nặng hạt, vẻ như không dứt được. Nhìn đâu cũng thấy một màu đùng đục, kéo dài đến tận chân núi phía trước, đến tận những thửa ruộng bậc thang xanh ngát phía kia. Mùa này, lúa đã đẻ nhánh, có thửa đòng đòng trĩu những giọt mưa, xanh ngút ngát núi đồi nghiêng nghiêng, ruộng rẫy nghiêng nghiêng.

Tôi quyết định tản bộ quanh làng trong mưa. Dừng chân bên ngôi nhà ấm lửa, thấy một phụ nữ đang cặm cụi giã gạo bằng tay. Mời tôi ly nước mát từ giếng, giọng chị nhẹ nhàng: “Em uống đi, đừng ngại, mưa là do nước từ trên trời xuống mà”. Dừng chân ở một điểm trường làng, tôi thấy đám trẻ đang đùa vui trong tiếng mưa, dưới gốc phượng. Đó là thú tiêu khiển của đám nhỏ, là niềm vui giản dị biết bao. Nhìn các em, tôi cứ mường tượng rằng, những giấc mơ tuổi trẻ đang được xây từ thế giới đầy cuốn hút, riêng biệt đó chứ đâu. Một em nhỏ đang cố nhen bếp trong gian bếp khu tập thể của trường. Trong khi trời mưa và ẩm, củi cũng không cháy đượm được, khói mù mịt. “Hong thế kia thì bao giờ mới khô?”-tôi hỏi. “Thì em cũng cứ phải hong thôi, còn hơn là phơi ngoài kia”. Ngoài kia tức là ngoài sân trường. Mưa hắt từng trận, từng hồi vào tận bếp. Những cơn mưa nằng nặng, kiên nhẫn, không biết mỏi mệt là gì.

Chiều muộn, ngoảnh lại mà đưa mắt lướt nhẹ qua ô cửa mưa nhòa nhìn nơi đây bình yên dưới những vườn điều xanh mát. Xoay quanh câu chuyện mưa qua vùng đất này, của những người mà tôi đã nghe, đã thấy trong hành trình ngắn ngủi của mình chỉ là một vài lát cắt nhỏ từ chiều kích mênh mông của núi đồi. Còn đó những buôn làng, những cơn mưa biên giới và những phận người, phận đời với biết bao bí ẩn, thu hút, đủ để tôi yêu thương, trân trọng.

Có thể bạn quan tâm

Mùa gặt

Mùa gặt

(GLO)- Nhắc đến Gia Lai, nhiều người sẽ nghĩ đến những dãy núi cao trùng điệp, những cánh rừng bạt ngàn xanh ngát, những rẫy cà phê, cao su ngút ngàn trên đất đỏ bazan trù phú.
Ly cà phê tím

Ly cà phê tím

Sông Túy Loan tím ngát. Những vệt ráng mây in bóng tím. Dãy núi xa xa in bóng tím. Đó là khi hoàng hôn, khi trời nước hoàng hôn, khi lòng người hoàng hôn! Nước nhuốm màu tâm trạng gã “trai Quảng” đã cũ, đã đi qua quãng đời gập ghềnh, sóng gió, nay về soi mặt vào sông quê.
Khoảng lặng bình yên

Khoảng lặng bình yên

(GLO)- Hàng ngày, cửa sổ phòng tôi vẫn mở về phía núi. Lâu nay, tôi vẫn nghĩ, chỉ cần phóng tầm mắt ra xa, nhấp một ngụm trà là đã có thể tự hào với bạn bè rằng mình thuộc về núi rừng và phố núi luôn là “background” phía sau cuộc đời mình.
Mùa trâm chín

Mùa trâm chín

(GLO)- Thấy cô bạn chia sẻ hình ảnh những quả trâm chín đựng trong chiếc nón lá với dòng status “Tuổi thơ dữ dội”, lòng tôi trào dâng bao hoài niệm. Những quả trâm chín tím mọng kia chính là một phần của tuổi thơ tôi.
Cô bán rau

Cô bán rau

Huệ bán rau ở phố này cũng đã hơn hai năm. Ấy vậy mà chẳng ai hỏi tên Huệ là gì. Nếu cần mua rau, người ta chỉ ới một câu trống không: "Này, rau"... là cô đã quay ngay lại rồi.
Trà my quyến rũ

Trà my quyến rũ

(GLO)- Năm ấy, người bạn là kỹ sư nông nghiệp đem đến nhà tặng tôi một cây trà my nhỏ xinh, được trồng trong chậu đất. Trân quý tình bạn, tôi đem cây trồng ở mảnh đất nhỏ trước hiên nhà.
Đợi mùa măng le

Đợi mùa măng le

(GLO)- Khi mới sáng sớm mà trời dày đặc sương và ngày nắng nóng lên đến cực điểm là Tây Nguyên chuẩn bị bước sang mùa mưa, mùa của xanh lúa, xanh nương, mùa thu hoạch của bao nhiêu sản vật dưới tán rừng...
Tản mạn từ vuông cửa

Tản mạn từ vuông cửa

(GLO)- Cửa sổ phòng làm việc của tôi nhìn ra một vòm cây. Từ khoảng ô vuông này, có thể cảm nhận được sự luân chuyển của thời gian. Nếu dùng máy ảnh để ghi lại những thời khắc cây lá chuyển mình sẽ nhận ra thời gian có những bước đi tưởng chừng như vô hình mà cũng đầy dấu ấn.