Lối về tuổi thơ

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Ký ức của một người đôi khi đơn giản chỉ là những lối đi. Với một người xa quê lâu ngày, nếu còn nhớ ra những lối tắt thì chứng tỏ tình quê còn sâu nặng.

Ngày nhỏ, tôi bé loắt choắt. Bố mẹ sợ tôi bị ngã, sợ gai cào nên thường dẫn con theo con đường thẳng. Đường dài, nắng gắt, đi mỏi chân và chẳng có gì thú vị với một đứa trẻ. Theo lũ bạn, tôi tự tìm ra lối tắt để đi nhanh, để tạt vào nhà nhau, để tạo ra muôn vàn trò chơi thú vị như trốn tìm, bắt chim, hái quả. Dần dà, nó thành một ký ức khó phai mờ trong tâm trí.

Học xong tiểu học, tôi theo bố mẹ rời quê lên sống ở thành phố. Mỗi lần được về thăm quê bao giờ tôi cũng kiếm cớ đi lại những lối đi ấy. Đó là lối mòn đi khu vườn có cây xòa bóng mát rộn tiếng chim hót, nắng chiều như thếp lên cành cây một sắc vàng óng của mùa màng.

Một lần, nhận ra trong khu vườn có mùi hương rất lạ, tôi lần tìm xem thứ quả nào đang chín. Quả cố náu mình trong vòm lá cũng như tôi đang cố kìm nén sự hồi hộp mà trái tim cứ đập thình thịch. Bữa đó, tôi chạy ra xe muộn, suýt nữa thì lỡ chuyến xe về thành phố nhưng vẫn thấy lòng vui.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Khi lớn lên, nhà có xe riêng, tôi vội vã hơn. Đôi lúc lái xe qua cái lối đi phía sau gốc cây ấy, nhưng không rẽ vào được. Vậy nên, tôi hay sống cùng kỷ niệm tuổi thơ. Rồi tôi nhớ lại cái ngày mình về quê để dẫn khách đến xem nhà. Lúc đó không hiểu sao tôi vui lắm vì bao lâu mới có cơ hội bán đi ngôi nhà đầy lá khô, ẩm mốc luôn đóng cửa im lìm.

Hóa ra, tuổi trẻ như mũi tên chỉ hăm hở lao lên phía trước mà đâu biết không phải lúc nào cũng trúng đích. Dịch Covid-19 xuất hiện, nhiều hoạt động xã hội phải gác lại, buôn bán ế ẩm, trường học đóng cửa, người hỏi mua nhà cũng rút lui. Lúc này, người ta cần một độ lùi, cần một khoảng cách an toàn với phố xá, tôi mới hiểu căn nhà ở quê là hậu phương tránh dịch tốt như thế nào cho tụi trẻ. Khi con người ta không thể làm điều đơn giản nhất trong cuộc đời là lúc nhận ra mình đã nhầm, đã đánh mất một thứ gì quý giá nhất. Cuộc đời này có con đường hoa lệ, có lối rẽ thuận lợi, có lối đi vòng để thay đổi số phận… nhưng trước hết phải bắt đầu từ con đường không tên đã nuôi dưỡng tâm hồn mình.

Tôi nhớ cha tôi từng nói, có thân có quen mới rẽ lối qua vườn, qua sân. Cái lối đi ở nông thôn đâu chỉ tiện lợi mà còn cả một câu chuyện của tình nghĩa xóm làng. Thì chẳng phải, những câu nói như “tối lửa tắt đèn có nhau”, “gần nhà xa ngõ” đều ngầm chỉ những lối đi của sự quan tâm hay hờ hững, xa xôi đó thôi. Lối tắt qua hàng rào, qua bờ ao là sự gần gũi, thân thuộc của người cùng làm lụng trên một mảnh đất, cùng bám trụ trên đất này mà sinh sống.

Giờ mỗi bận về quê, ngó những ngôi nhà mới mọc lên san sát, nhiều cái ngách nhỏ đi tắt đã bị bịt kín, tôi lại thấy ngậm ngùi. Người đông, đất chật, lo nạn trộm cắp là những nguyên nhân khiến nhà nào cũng phải kín cổng, cao tường. Không còn những hàng rào bằng cây xanh hay xếp đá, không còn những tiếng gọi nhau í ới hái quả, xin nắm rau như xưa nữa, quê nhà đã đổi thay để làm thành những phố dở dang.

Phố núi của tôi mọc lên nhà những dãy nhà san sát, đường dài rộng, xe cộ tấp nập. Cái làng ven thành phố giờ đã được sáp nhập vào để lên phường, lối nhỏ xưa chỉ còn đọng lại trong ký ức của những người sẽ mãi mãi tìm thấy nhau trong niềm hoài niệm về những gì đáng quý nhất của cuộc đời này.

Có thể bạn quan tâm

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.