Hoa về ngang phố

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Tôi thường đi về ngang phố. Hàng cây mới hôm nào lặng lẽ trút từng đợt lá vàng, chỉ còn lại những cành trơ trụi, khẳng khiu. Vậy mà, bất ngờ thay, vào một buổi sáng, từ những nhánh xương gầy guộc, lá non mơn mởn vẫy chào, báo hiệu mùa hoa sắp tới.

Lặng ngắm góc phố thân yêu một ngày đầu hạ. Chợt ồ lên niềm thích thú khi chạm vào sắc tím bằng lăng, xa xa là thắm đỏ sắc phượng, đi thêm một đoạn nữa thì thế nào cũng gặp điệp vàng, muồng hoàng yến tươi màu đung đưa theo gió. Có điều gì đó vừa lạ vừa quen khơi sâu trong niềm nhớ, lâng lâng trong ký ức về những loài hoa này, về những kỷ niệm đã từng ngang qua cuộc đời, và ít nhiều neo lại trong tâm thức về “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy”.

Bỗng dưng, giai điệu của bài hát “Đường tím bằng lăng” lại ùa về thiết tha: “Hàng cây xanh thắm màu/Trên con đường ngày xưa/Hai ta chung lối mộng/Em thương sắc tím bằng lăng/Anh thương màu áo trắng/Tan trường hoa áo tung tăng”.

Minh họa: Huyền Trang ảnh 1

Minh họa: Huyền Trang

Rồi bỗng dưng, tôi thấy mình lãng mạn và đôi chút ngẩn ngơ, vội vã nhặt cho mình những sắc hoa yêu dấu, những sắc hoa đã lặng thầm trong góc bình yên của một thời đã xa. Tôi dạo quanh trên những con phố vàng ươm nắng hạ, trên những trục đường mới mở chạy dọc bờ sông. Trong làn gió mơn man, những loài hoa dịu dàng bung sắc, tỏa hương. Tôi mê mải gom lấy, tận hưởng và đắm say bởi những mùi hương quá đỗi thân thuộc.

Sẽ không quá khi tôi luôn cho rằng, tháng 6 chính là khoảng thời gian hội ngộ của những sắc hoa. Con phố tôi từng qua, từng lưu lại chỉ một thời gian ngắn bỗng ngời ngợi, sức sống căng tràn, trôi chảy miên man. Tôi ghé hồ sinh thái nằm ngay trung tâm thành phố, nghe dìu dịu hương sen.

Mùa sen tuy ngắn ngủi, chừng hơn một tháng nhưng hành trình của nó luôn neo chặt trong lòng người bao hồi ức đẹp về một loài hoa vừa đài các, cao sang vừa chân quê, dân dã. Chạnh nhớ sắc hoa đậm đà, tán lá dày khỏe của sen ở ao quê. Tôi bâng khuâng nghĩ về những mùa sen cũ. Ngày ấy, không có máy ảnh cũng không có điện thoại như bây giờ để thoải mái lưu lại từng khoảnh khắc đẹp nhưng những mùa sen vẫn lưu hoài trong góc nhớ theo tháng theo năm. Để đến bây giờ gặp nhau ở phố hay họp lớp bạn bè vẫn có người nhắc đến kỷ niệm khi mùa sen tàn.

Nhớ về những sắc hoa lặng thầm dâng hương cho phố, có người đã bảo rằng, nơi phố thị chật chội, đông người thì những cung đường rợp mát bóng cây và muôn hoa khoe sắc đã giúp cho thành phố dịu dàng và đáng yêu hơn. Mùa hoa hoàng yến vàng tươi, buông rủ khắp dọc đường làm cho thành phố ngời sáng, lung linh. Hàng điệp vàng nép mình bên phố nhỏ nhưng vẫn thu hút bao ánh nhìn. Rồi mùa phượng vĩ xòe tán rộng, thắp lửa báo hiệu mùa thi đến. Tôi lại thấy lòng mình bời bời nỗi niềm xưa cũ rồi thầm lặng cúi xuống gom nhặt chút yêu thương sót lại nhằm giãi bày tâm tư trước sắc hoa mang đầy kỷ niệm của tuổi học trò.

Những mùa hoa ở phố vẫn nở. Đi cùng mùa hoa là những cảm xúc chân thành của con người khi nắm bắt được quy luật tất yếu của tự nhiên. Trong trái tim nhạy cảm của bao người, ký ức đẹp vẫn luôn hiện hữu, gọi về, để nếu mai này đi xa, những yêu thương một thời còn níu giữ.

Có thể bạn quan tâm

Tản mạn lúc buông diều

Tản mạn lúc buông diều

(GLO)- Khi đi ngang qua khoảnh đất trống khá rộng trong thành phố vào những buổi chiều muộn, tôi thường thấy một vài phụ huynh dắt con ra thả diều. Những cánh diều đủ màu sắc chao liệng giữa trời chiều thường khiến tôi chậm lại.
Đường đến trường

Đường đến trường

(GLO)- Google Maps thường cho tôi câu trả lời về những con đường. Khi không còn lo âu lúc đứng trước một ngã ba hay lạc lối về nhà, tôi lại sợ rằng mình sẽ quên lãng những ký ức đã in dấu đôi chân mình. Dù ngày ngày chen từng bánh xe trên đường, kẹt cứng ở các nút thắt giao thông hay dắt xe, dầm mưa lội phố nhưng ai cũng có lối đi riêng. Ngẫm ra, chỉ có con đường đến trường là hồn nhiên và thành thật nhất.
Từ gian bếp của mẹ

Từ gian bếp của mẹ

(GLO)- Nếu nhà là nơi để người ta trở về nghỉ ngơi sau những mệt nhọc thì gian bếp chính là nơi giữ hơi ấm cho căn nhà đó. Đó là nơi nấu những bữa ăn hàng ngày, nơi cả nhà quây quần bên nhau trong những thời khắc ấm áp nhất. Tôi đã lớn lên cùng gian bếp đơn sơ với biết bao bữa cơm mẹ nấu, chủ yếu là những món quê nhà bình dị, vậy mà nhớ, mà thương.
Màu hoa ở lại

Màu hoa ở lại

Nhặt cánh bằng lăng xoay xoay trong tay, Duyên lơ đãng nhìn về phía trời xa, nơi mấy cánh diều đang chao lượn, từng đụn mây trắng bồng bềnh lãng du, một vệt khói dày đậm kéo dài tận cuối chân trời.
Thân thương chòi rẫy

Thân thương chòi rẫy

(GLO)- Không ai nhớ chòi rẫy có từ thuở nào nhưng đến bây giờ, tại một số làng đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên, mỗi khi canh tác trên khu rẫy mới, bà con thường tìm kiếm vật liệu như tranh, tre, nứa, lá… để dựng căn chòi để canh giữ, phòng vệ, cất trữ lương thực và che nắng, trú mưa.
Thu về trong màu hoa thạch thảo

Thu về trong màu hoa thạch thảo

Đó là những ngày mà hoa thạch thảo đã bắt đầu nở rộ trong khu vườn yên tĩnh, từ đây nhìn lên khoảng trời trong veo, có thể bắt gặp mây trắng bay lững lờ và thỉnh thoảng có cánh chim bay ngang mang theo bao niềm thương, nỗi nhớ...
Quảng ơi

Quảng ơi

Nắng tháng chín luồn qua mấy cái nóc nhà rồi thả giọt vàng loang lên từng bờ tường. Gió cũng ngoan hơn không hộc tốc phả cái hanh nồng lên thị thành. Giọng bà vé số như còn ngái ngủ sau một đêm mưa mát lành. Bả kéo cái ghế, ngoắc cha già bolero biểu cho ly phê sữa đi cha nội. Nay tui mần việc lớn nhen, tui dắt ông Quảng đi chợ. Cha nội đó mắc chi mà cứ nằng nặc đòi đi chợ. Giọng chát khó nghe thí mồ. Nhìn ổng cứ khắc khổ, cái mặt chẳng có mùa xuân. Nếp nhăn ổng xếp li như đất miền Trung cằn cỗi nứt toạc lên phận đời người xứ đó. Xứ gì khô đến đất còn nứt. Huống chi con người ta.
Chiếc máy cassette cũ

Chiếc máy cassette cũ

(GLO)- Chị gọi điện, bảo tôi đi làm về sớm thì ghé nhà. Lúc tôi đến, thấy chị đã để sẵn 2 chiếc máy cassette cũ, 1 chiếc dùng cho băng, chiếc còn lại vừa dùng băng vừa dùng đĩa. Chị bảo, biết tôi thích sưu tầm đồ cũ nên để dành cho, chứ để không vài bữa nữa, lỡ anh đem bán đồ cũ, lại phí. Hai cái máy cassette cũ, nếu tính giá trị vào thời điểm những năm 90 của thế kỷ trước có thể bằng cả một gia tài. Ôm chiếc máy cassette trên tay, những ký ức chợt ùa về trong tôi.
Núi sông đồng ruộng

Núi sông đồng ruộng

(GLO)- Tôi mở album và ngắm nhìn những tấm hình chụp cảnh núi sông đồng ruộng, những nơi tôi đã từng ngang qua. Đất nước mình, nơi nào cũng đẹp quá! Tôi đã từng thốt lên với các bạn tôi như vậy, khi có dịp kể về những nơi mình đã từng được đặt chân đến.
Mùa thu đã về

Mùa thu đã về

(GLO)- Khi tôi ngẩng đầu lên thì chiếc kim đồng hồ đã lẳng lặng đi đến cái đích của một ngày. Khép cửa bước ra đường, nắng đã nhạt, gió đã đem về se lạnh, lá bắt đầu vương trên hè phố. Mùa thu đã đến thật rồi!

“Về đồi sim ta nhớ người vô bờ”

“Về đồi sim ta nhớ người vô bờ”

(GLO)- Quê tôi, vùng trung du đất cằn, nhiều đồi nên mọc đầy cây mua, cây sim. Mùa hạ, hoa sim, hoa mua nở tím đồi nương, ong bướm dập dìu trong nắng. Khi những chùm trái móc chín đen thì hoa sim bắt đầu rụng dần. Và, lũ trẻ chúng tôi khi ấy lại háo hức chờ mùa sim chín, trong cái nắng dịu dần của miền Trung.
Đak Rong trong tôi

Đak Rong trong tôi

(GLO)- Đak Rong với tôi là một nơi vừa xa vừa lạ, gặp lần đầu thấy thương mến, để khi xa rồi lại nhớ mãi không quên. Tôi nhớ, lần đầu mình đến Đak Rong để thăm người thân là vào mùa hè năm 2003, khi vừa mới tốt nghiệp THPT.
Lối mòn phủ rêu xanh

Lối mòn phủ rêu xanh

(GLO)- Từ khi còn bé xíu, tôi đã theo mẹ ra vườn cao su. Là đi theo để mẹ có người làm bạn vậy thôi chứ chẳng giúp được gì cả. Thế nhưng, mẹ rất vui mỗi khi có tôi đi cùng. Rồi lớn thêm một chút, tôi biết gỡ mủ tạp, bóc mủ máng… quanh quẩn giúp mẹ những việc nhỏ. Khi trưởng thành, tôi biết phụ mẹ đi cạo mủ. Tôi thấy mình lớn hẳn khi nghe mẹ gọi là “cô công nhân nhỏ đáng yêu của mẹ”.
Có nghe Thu về

Có nghe Thu về

Tiếng chim hót lảnh lót làm hắn giật mình thức giấc. Vươn vai, vặn mình, hắn mở hé cánh cửa sổ, khẽ rùng mình vì một cơn gió khô mà lành lạnh.
Ong ruồi

Ong ruồi

(GLO)- Chính xác thì chúng là ong mật, nhưng người quê tôi quen gọi thế. Thực tình cũng không sai mấy, bởi bộ dạng chúng giống y… con ruồi. Hơn nữa, cung cách chúng xúm xít quanh bánh tổ lại càng giống. Đó là một trong số các loài sâu bọ hiếm hoi được con người chấp nhận nuôi nấng, thuần dưỡng (cho dù lâu lâu vẫn bị chúng nổi giận đốt cho… sưng mắt!).
Lời hẹn mùa hè

Lời hẹn mùa hè

“Bống nhé, có một dịp nào đó ngang qua đất Huế, mời Bống ghé nhà Rốt chơi. Rốt sẽ dẫn Bống đi thăm Huế, nơi mà chắc bạn mới chỉ nghe nói trong thơ, trong nhạc mà thôi”.