Đường về nhà

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi rất thích những bức tranh vẽ một lối đi nhỏ. Lối đi đó có thể quanh co dưới những tán tre xanh mát rượi, có thể men theo một triền đồi hoặc cheo leo trên một con dốc… Kiểu gì thì hai bên lối đi sẽ là lúp xúp hoa cỏ dại và ở đoạn cuối bao giờ cũng hiện ra một nếp nhà nhỏ bé và đơn sơ, hoàn toàn tương thích với khung cảnh, tạo nên sự cân đối hài hòa cho bức vẽ. Nhiều lần tôi đã ngồi im lặng rất lâu trước những bức tranh như vậy và mường tượng về những con đường dẫn về nhà.
 Minh họa: HUYỀN TRANG
Minh họa: HUYỀN TRANG
Cũng đã bao lần tôi tự hỏi, thế giới này rộng lớn bao nhiêu? Nếu phải đo đạc bằng thuật toán với những con số chính xác thì câu trả lời chẳng có gì khó. Nhưng trong tôi, trong cái suy nghĩ chẳng bao giờ chính xác lấy một milimet bởi sự mường tượng luôn ứ đầy, thì có lẽ, với mỗi con người, thế giới này gói ghém vừa vặn trong một nếp nhà. Trẻ con nhà tôi đi về, theo thói quen, lần nào cũng vậy, đến cổng là đã gọi mẹ váng lên. Mai này, mười năm, hai mươi năm trôi qua, khi thời gian đã khiến mắt tôi mờ, tai tôi lãng, trí nhớ tôi phai nhạt, thì ký ức tôi chắc hẳn sẽ vẫn hằn in rõ mồn một rằng, sau tiếng lạch cạch của cánh cổng mở ra, các con tôi sẽ vẫn cất tiếng gọi mẹ, rồi ào vào nhà dáo dác tìm tôi như thói quen của chúng từ khi tập nói. Và dưới nếp nhà này, tôi luôn chờ để được nghe tiếng gọi bản năng ấy cất lên từ ruột thịt của mình. Còn điều gì trên đời này dịu dàng, an yên hơn thế!
Chị tôi dạy con gái mình rằng, con có thể đi bất cứ nơi nào trên thế giới, làm bất cứ việc gì con thích, kết hôn với bất cứ người nào con yêu... Nhưng nếu chẳng may con thất bại, dẫu “n” lần, con hãy trở về nhà với mẹ. Khi nói với con điều này, tôi thấy ánh mắt chị sâu hun hút, chị đưa tay vuốt tóc con. Nhìn chị, tôi lại mường tượng về những lối đi nhỏ dẫn về những nếp nhà luôn ngập tràn ánh sáng, thứ ánh sáng được chiếu rọi bởi tình thương yêu, sự bao dung và ấm áp những chở che.
Và ngay cả tôi cũng thế. Khi đã trở thành điểm tựa cho con cái, tôi vẫn thèm cảm giác được trở về nhà, nơi có những người sinh ra tôi. Những buổi chiều nắng xế, tôi bắc một chiếc ghế nằm thảnh thơi đọc sách bên hiên, mẹ tôi ngồi cạnh, đeo kính lão, khâu vá một thứ gì đó hoặc xem một tờ báo. Thỉnh thoảng mẹ nhờ tôi xâu chỉ hoặc bình luận một vấn đề mà mẹ đọc được trên báo. Tiếng trẻ con đùa nghịch, tiếng gà vịt ríu rít đòi ăn… Ngoài vườn, luống rau vừa bật dậy những mầm xanh, bông xuyến chi vừa xoe tròn những cánh trắng, những cây bắp đang lu lú trổ cờ… Trong bếp, nồi cơm gạo mới dậy hương thơm như mang theo cả cánh đồng đang vào vụ gặt. Tất cả gợi lên trong lòng tôi sự an yên, ấm áp len lỏi đến tận từng tế bào.
Trên vạn nẻo đường đời vất vả mưu sinh, mỗi một người đều có cho riêng mình một nơi trú ngụ, một chốn để trở về sau những bộn bề cơm áo, sau những vất vả mệt nhoài… Nơi ấy có tình yêu thương, có sự đùm bọc sẻ chia, có những chở che an ủi. Nhờ đó mà chúng ta như được tiếp thêm năng lượng sống. Thế giới có bao nhiêu ngôi nhà thì sẽ có chừng ấy con đường dẫn về mỗi tổ ấm. Và với riêng tôi, thế giới luôn ứ đầy trong mường tượng của mình, chỉ vừa bằng một nếp nhà nhỏ bé.
 ĐÀO AN DUYÊN

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Tranh minh họa (nguồn internet).

Thơ Đại Dương: Kính rượu thầy giáo cũ

(GLO)- Bài thơ "Kính rượu thầy giáo cũ" của tác giả Đại Dương chứa đựng nhiều tình cảm và lòng tri ân sâu sắc. Mỗi câu thơ là hình ảnh rất chân thật về một thời gian khó cắp sách đến trường, về những hy sinh thầm lặng của thầy giáo và cả sự khắc khoải, trăn trở của người học trò đã trưởng thành...

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.