Cuộc chia tay của những người làm báo

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Đọc lại nhật ký của mình, tôi bỗng nhớ đến buổi chia tay hồi tháng 10-1991 ở Báo Gia Lai-Kon Tum. Khi đó, tôi mới 34 tuổi, đầu quân về với đại gia đình Báo Gia Lai-Kon Tum chưa tròn 2 năm.

Còn nhớ, ngày 12-8-1991, kỳ họp thứ 9 Quốc hội khóa VIII đã ban hành Nghị quyết chia tách tỉnh Gia Lai-Kon Tum để tái thành lập tỉnh Gia Lai và tỉnh Kon Tum. Hơn 1 tháng sau, ngày 19-9-1991, Tỉnh ủy lâm thời Gia Lai và Kon Tum đã họp bàn giao công việc để bắt tay vào nhiệm vụ của mỗi tỉnh. Báo Gia Lai-Kon Tum cũng như các cơ quan của Đảng bộ tỉnh, UBND tỉnh và các sở, ban, ngành đều thực hiện việc chia tách (cả nguồn nhân lực và cơ sở vật chất). Cán bộ, viên chức các cơ quan cấp tỉnh thời điểm bấy giờ, việc đi-ở cơ bản đã được định hình.

Cơ quan Báo Gia Lai-Kon Tum lúc này đã họp và phân công 4 cán bộ, phóng viên về bộ khung Báo Kon Tum gồm: Lê Văn Thiềng, Bùi Quang Vinh, Hoàng Nhật Hằng và Hà Xuân Vinh. Riêng anh Võ Tấn Long-nguyên Phó Tổng Biên tập Báo Gia Lai-Kon Tum, cuối năm 1989 đã được Tỉnh ủy điều động về địa bàn ngã ba biên giới để hình thành bộ khung lãnh đạo chuẩn bị thành lập huyện Ngọc Hồi. Đến thời điểm chia tách tỉnh, Tỉnh ủy lâm thời Kon Tum đã điều động anh Võ Tấn Long về làm Tổng Biên tập Báo Kon Tum.

Còn anh Trần Liễm-nguyên Tổng Biên tập Báo Gia Lai-Kon Tum được Tỉnh ủy Gia Lai bổ nhiệm làm Tổng Biên tập Báo Gia Lai. Như vậy, nếu tính cả anh Võ Tấn Long thì số cán bộ, phóng viên ban đầu chia tách từ Báo Gia Lai-Kon Tum về Báo Kon Tum là 5 người.

Trụ sở Báo Gia Lai. Ảnh: Đức Thụy

Trụ sở Báo Gia Lai. Ảnh: Đức Thụy

Vào thời khắc lịch sử kết thúc giai đoạn 16 năm hoạt động (1975-1991) của Báo Gia Lai-Kon Tum, ngày 19-10-1991, Ban Biên tập đã cho xuất bản ấn phẩm cuối cùng để thông tin đến bạn đọc. Và qua đó, cán bộ, phóng viên cũng có đôi lời tâm sự của mình trước lúc chia tay để tiếp tục nhiệm vụ của đơn vị mới. Tôi nhớ, trên mặt báo bấy giờ có một số bài tập trung cho chủ đề chia tách tỉnh với phương châm là thống nhất thực hiện chủ trương của Đảng và Quốc hội, tất cả nhanh chóng ổn định tổ chức và bắt tay vào công việc của đơn vị mới. Anh Trần Liễm (bút danh Trần Đông Tân) có bài: “Đôi dòng tâm sự nhân ngày kết thúc Báo Gia Lai-Kon Tum”, trong đó tác giả đặc biệt tri ân, nhấn mạnh đến tình cảm và sự đóng góp trí tuệ, công sức từ lãnh đạo tỉnh đến cán bộ, phóng viên, cộng tác viên đã xây dựng nên tờ báo của Đảng bộ tỉnh Gia Lai-Kon Tum trong những năm qua. Và đến giờ phút này, tờ báo Đảng bộ địa phương đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử của mình, đồng thời tiếp tục nhiệm vụ trong giai đoạn mới đầy khó khăn và thử thách. Anh Phan Hòa-phụ trách Phòng Phóng viên có bài “Có một lần chia ly” đầy tâm trạng, mặc dù tác giả không thuộc diện điều động về đơn vị mới. Tuy nhiên, trong giây phút chia tay bạn bè thân thuộc, đang cùng trên một “chiến trường” nay phải chia xa đầy lưu luyến. Cũng tại trang báo này, tôi có bài: “Điều thú vị của người làm báo ở mảnh đất Tây Nguyên”. Ở đây, tôi khẳng định lại bước đi nghề nghiệp của mình là luôn gắn bó với mảnh đất Tây Nguyên, dù ở Gia Lai hay Kon Tum. Tôi vui vẻ và sẵn sàng nhận quyết định lên đường cùng với anh em để xây dựng tờ báo mới.

Hôm ấy, một ngày cuối tuần tháng 10-1991, Ban Biên tập Báo Gia Lai-Kon Tum tổ chức liên hoan nhẹ tại cơ quan để chia tay 4 anh em chúng tôi lên đường về tỉnh Kon Tum trong không khí vui vẻ, thân tình và ấm áp. Những lời động viên của lãnh đạo cơ quan đã tiếp thêm sức mạnh cho số anh em ra đi về đơn vị mới. Chúng tôi hứa sẽ phát huy tinh thần vượt khó của người phóng viên Báo Gia Lai-Kon Tum và hoàn thành nhiệm vụ ở cơ quan mới.

Trong 4 anh em chúng tôi, các anh Lê Văn Thiềng, Hoàng Nhật Hằng và Hà Xuân Vinh đều đưa gia đình theo và ổn định lâu dài ở Kon Tum. (Sau này, 2 anh Hoàng Nhật Hằng và Hà Xuân Vinh không may bị trọng bệnh đã qua đời tại Kon Tum). Sau 3 năm phục vụ tại Báo Kon Tum, khi mọi việc đi vào nền nếp, tờ báo xuất bản đều kỳ, tôi đã xin trở về Báo Gia Lai và tiếp tục sự nghiệp làm báo cho đến ngày nghỉ hưu.

Có thể bạn quan tâm

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.