Nắng chiều chiếu qua ô cửa thông gió vào sâu trong gian bếp nhà Ma Hoa, “bắt” lấy những vệt khói lam chờn vờn làm sáng bừng cả căn bếp. Với người Jrai, gian bếp không chỉ dùng để nấu nướng, mà còn chứa một kho tư liệu về vốn sống và thế giới tâm linh.

Trên giàn bếp nhuộm một màu đen mun của bồ hóng là đủ loại hạt giống để dành cho mùa sau, cùng những chiếc nong, nia, gùi… gác trên cùng để chống mối mọt. Giữa những vật thường dùng, già làng Ma Hoa cẩn thận lấy xuống một chiếc đầu trâu được khói bếp hong khô, một chiếc vòng cột trâu để tế thần (Krotonr bong kpao) cùng chiếc dây mây dài cuộn thành vòng.
Ông như chìm vào hồi ức khi cầm trên tay những “vật thiêng” của lễ đâm trâu cách đây 20 năm. Ma Hoa nhớ lại: Con trâu tế thần được gia đình nuôi trong 3 năm, nặng hơn 4 tạ. Đầu trâu sau đó được giữ lại trên giàn bếp. Chiếc vòng cột trâu được người anh vợ vào rừng tìm mây già đan 3 ngày đêm mới hoàn thành. Còn dây mây dài dùng để xỏ vào mũi trâu kéo từ ngoài sân vào tận gian bếp-như sợi dây nối các vị thần vào bếp lửa gia đình.

Người Jrai quan niệm, bếp là không gian linh thiêng nhất trong ngôi nhà. Làm vậy ngọn lửa của sự sống sẽ không bao giờ tắt, bếp lửa sẽ luôn ấm để gia chủ có đời sống no đủ, bình an.
Nếu lễ đâm trâu tổ chức tại gia đình để tạ ơn thần linh và cầu mong sức khỏe, việc tổ chức chức trên nhà rẫy là để để tạ ơn Thần Nước. Đó là một trong những nghi lễ quan trọng với người Jrai bởi họ xem nước là mạch nguồn của sự sống.
Lễ đâm trâu của gia đình Ma Hoa đến nay vẫn được nhiều người nhắc nhớ bởi cả 2 lần, người trong buôn đều tham dự đông đủ với hàng trăm ghè rượu cần mang đến góp vui. Do vậy, lễ đâm trâu còn được xem là dịp để cố kết cộng đồng, niềm vui riêng trở thành niềm vui chung của buôn làng.

Không chỉ tổ chức đâm trâu, gia đình Ma Hoa còn nhiều lần tổ chức lễ hội, lễ thức truyền thống của người Jrai. Dấu vết của những mùa hội ấy không chỉ trong lời kể. Bên ngoài gian bếp, ngay phía trên những ô cửa thông khói là hàng trăm bộ xương hàm trâu, bò xếp dãy-chứng tích về những mùa hội đã khép như lễ bỏ mả, mừng thọ, ăn lúa mới...
Vợ Ma Hoa, bà Ksor H’Dliap kể thêm: Có năm, chỉ riêng lễ bỏ mả của mẹ bà, họ hàng đã góp tới 57 con trâu, bò, heo. Tất cả đều được bà giữ lại, cất giữ quanh gian bếp. “Bếp là nơi quan trọng nhất trong nhà. Mình cất giữ để mai này con cháu biết đời sống văn hóa của ông bà diễn ra như thế nào để chúng không quên đi cội nguồn, truyền thống văn hóa. Người Jrai theo mẫu hệ, phụ nữ phải giữ bếp lửa luôn ấm, giữ ché, giữ ký ức của gia đình, làm sao để để ngọn lửa không bao giờ tắt”-bà nói.
Nếu bà H’Dliap là người gìn giữ ngọn lửa ấm trong gia đình thì Ma Hoa lại được buôn làng tin cậy giao phó trách nhiệm giữ “ngọn lửa” tinh thần của cộng đồng.
Ông là già làng, đảng viên gần 40 năm tuổi Đảng, từng trải qua nhiều cương vị công tác. Những huy hiệu, kỷ niệm chương, giấy khen, bằng khen treo kín nhà là minh chứng cho thấy, ở vị trí nào, ông cũng có những đóng góp tích cực. Ông được dân làng tín nhiệm bởi sự khéo léo trong vận động, quyết liệt xóa bỏ hủ tục và tiên phong phát triển kinh tế.
Trong căn nhà dài còn lưu giữ cả bộ sưu tập ché quý, bộ chiêng cổ, Ma Hoa chậm rãi: “Văn hóa phải giữ gìn, nhưng lễ hội thì không nên tổ chức rình rang, tốn kém để tập trung phát triển kinh tế”. Bằng chứng là sau lễ bỏ mả của mẹ ông với số lượng trâu bò lớn nhất vùng đất ven sông Ia Mlah, ông đã phải họp làng để vận động về chủ trương tiết kiệm.

“Trong 20 năm qua, mình chỉ đâm trâu 2 lần gắn với những sự kiện quan trọng nhất trong gia đình. Đó vừa là để gắn kết cộng đồng, vừa duy trì văn hóa truyền thống. Nhưng bây giờ lễ ấy mai một dần. Mình mong thế hệ con cháu khi nhìn thấy những vật thiêng lưu giữ dưới nếp nhà dài này sẽ tiếp tục giữ mạch nguồn văn hóa của cha ông”-ông nói.
Cây hoa gạo trước căn nhà dài-nơi từng dùng để cột trâu tế thần năm nào nay đã tỏa vươn bóng mát, rễ cắm sâu vào lòng đất. Mỗi mùa hoa gạo nở lại gợi về bao mùa hội tưng bừng đã in dấu trong ký ức buôn làng. Trong khoảng trời ấy, những vật chứng của lễ hội vẫn lặng lẽ nhắc nhớ con người về một vùng văn hóa đặc sắc, huyền ảo trên cao nguyên hùng vĩ.