Tôi đi làm công nhân - Kỳ 4: Tôi đi làm ca đêm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Đầu óc trống rỗng, người lơ ngơ như chân không chạm đất, mắt khô khốc, cay xè. Ngày trằn trọc không ngủ được, khi chợp mắt lại mơ màng, mệt lả không muốn dậy… Đó là trạng thái của tôi những ngày đầu làm ca đêm.
 
Công nhân làm đêm mệt mỏi, ngả lưng ít phút trong khu tủ cá nhân - Ảnh: TÂM LÊ
Công nhân làm đêm mệt mỏi, ngả lưng ít phút trong khu tủ cá nhân - Ảnh: TÂM LÊ
Dòng người đi ngược
Làm được một tuần ca ngày thì dây chuyền nhà máy tôi làm ở KCN Vsip Bắc Ninh chuyển sang làm ca đêm, suốt từ 20 giờ tối đến 8 giờ sáng. Công việc không thay đổi, chỉ có trạng thái sinh lý của công nhân mới như tôi bị thay đổi so với thường ngày.
Với công nhân từng đi làm công ty, ca đêm không còn là chuyện lạ. Để tận dụng tối đa dây chuyền sản xuất, các nhà máy thường chia ca cho công nhân làm việc. Công ty nào có chế độ ưu đãi tốt thì tăng mức phụ cấp ăn uống.
"Cơn buồn ngủ thường kéo đến lúc 2 giờ sáng, rồi 4 giờ, 6 giờ có thể lặp lại" - chị Hoàng Thị Yên, công nhân trọ tầng dưới, cho tôi biết. Một người khác động viên tôi chỉ khó khăn thật sự vào tuần đầu, sau sẽ quen hết. Nhưng chị Yên nói ba năm rồi chị chưa hết buồn ngủ khi làm ca đêm. Tôi đã chuẩn bị tâm lý, dù chưa bao giờ phải làm việc xuyên đêm liên tục.
Màn đêm buông xuống, công nhân ca đêm lại bắt đầu "ngày làm việc mới" của mình. Ngoài đường, dòng người đi xuôi để trở về, còn chúng tôi đi ngược phía họ.
Nhưng sau lớp cửa từ của nhà máy, tôi khó phân biệt được ánh sáng của đêm hay ngày. Không khí lao động vẫn hừng hực, cả ngàn công nhân đang đứng dây chuyền miệt mài sản xuất. Chúng tôi đến thay ca cho những công nhân làm từ 8 giờ sáng đến 20 giờ tối, thời gian giao ca chỉ diễn ra khoảng mười phút.
Khu vực làm ca đêm của tôi vẫn bốn dây chuyền hoạt động y như ban ngày, quản lý, tổ trưởng, tổ phó, nhân viên kỹ thuật đều có mặt. Sản lượng đêm nay của dây chuyền yêu cầu đạt mức 3.800 sản phẩm, cũng bằng với mức sản lượng ban ngày.
23 giờ, nghỉ giải lao, ăn đêm, phòng ăn vẫn chật kín công nhân và vẫn phải xếp hàng. Các món ăn đầy đủ như ban ngày, tại cửa phát cháo công nhân xếp hàng đông hơn cả, vì nhiều cô gái chọn "ăn cháo cho nhẹ bụng".
Sau bữa ăn, công nhân kéo lên phòng trà - cà phê rất đông. Có một siêu thị nhỏ bên trong bán đồ ăn uống nhẹ và lại xếp hàng. Ai cũng chọn mua những thứ có thể đẩy lùi cơn buồn ngủ, như nước tăng lực "bò húc", cà phê, kẹo bạc hà. Tôi cũng mua cà phê uống, nhưng cơn ho kéo đến khiến tôi phải chuyển sang ngậm kẹo.
Một số công nhân nhanh chân về dây chuyền, gục xuống bàn để tranh thủ chợp mắt. Cảnh tượng không có gì lạ, ban ngày cũng diễn ra như vậy. Nhưng phòng ăn xa, lại phải xếp hàng qua các lượt cửa từ nên thời gian bị rút ngắn lại.
Thời điểm sau 12 giờ đến 4 giờ sáng, một số công nhân buồn ngủ phải đứng lên rửa mặt. Nam công nhân ngồi đối diện tôi kể chuyện tếu, mỗi người góp vào một câu về các món ăn đặc sản vùng miền, điểm du lịch, chuyện yêu đương nam nữ. "Thấy kể chuyện trai gái thì ai cũng tỉnh như sáo là sao nhỉ?" - cậu ta nói từ ngày mai sẽ kể tiếp cho tỉnh ngủ.
Dây chuyền vẫn chạy đều đều, sản lượng báo trên máy tính đạt. 4 giờ sáng thêm một lần ăn đêm nữa, nhưng một số bỏ ăn để ngủ, tôi cũng không thấy đói. Đêm đầu tiên trôi qua nhanh, chưa thấy nhiều vẻ mệt mỏi như những ngày tiếp theo.
 
Công nhân vào ca đêm khi trời đã tối mịt - Ảnh: TÂM LÊ
Công nhân vào ca đêm khi trời đã tối mịt - Ảnh: TÂM LÊ
Ho, sốt và thèm ngủ
Ca đêm tan lúc 8 giờ sáng, lại có công nhân ca ngày vào thay thế. Bên ngoài trời đã sáng tỏ, ánh nắng chiếu vào mắt nhăn nhó vì một đêm không ngủ.
Sang ngày thứ hai, thứ ba của ca làm đêm, nhiều công nhân mà trong đó có tôi đã lộ vẻ mệt mỏi, cộng với gió mùa về làm dịch cúm bùng phát. Nửa đêm, một nam công nhân đầu dây chuyền phải lên phòng y tế nằm, hôm sau thì đến lượt tôi.
Làm đêm thì công nhân phải cố gắng ngủ ngày. Vốn dĩ tôi ít ngủ ngày, cảm giác đặt lưng xuống giường, nhắm mắt lại cũng khác khi xung quanh mọi thứ đang thức. Tôi đóng kín cửa phòng, cố nhắm mắt trong tĩnh lặng thì tiếng nhạc từ nhà hàng xóm vọng sang. Tiếng người đi đường cười nói, tiếng khoan đục canh cách của hai xưởng gỗ quanh xóm hôm nay đều nghe rõ hơn mọi hôm.
Đêm thứ ba, tôi bị ho kèm theo những cơn sốt nhẹ nhưng vẫn cố gắng làm việc được. Khoảng 2 giờ sáng, ai cũng bị cơn buồn ngủ hành hạ, chỉ ước có chiếc giường bên cạnh ngả lưng thì sẽ ngủ một giấc như chết. Câu chuyện hài của cậu công nhân đối diện không còn tác dụng "giải buồn ngủ", nhưng con trai khỏe sức hơn con gái nên vẫn làm hăng hái.
Cúm mùa làm nhiều công nhân trong dây chuyền sụt sịt, khục khặc ho. Một công nhân nữa phải lên phòng y tế. Tôi cũng làm một bịch thuốc ho, hạ sốt mang vào tủ đồ cá nhân để uống.
Ngày thứ tư thì tôi mệt lả, sốt triền miên. 11 giờ đêm mọi người đi ăn thì tôi nằm gục trên dây chuyền thiếp đi, chốc chốc cơn ho lại đánh thức. Thuốc ở tủ đồ xa quá, tôi cảm thấy không đủ sức lực để đi. Gần 1 giờ sáng, Ngần - tổ trưởng dây chuyền - bảo tôi lên phòng y tế lấy thuốc uống, nhưng không cử ai dẫn đường. Cô vẽ đường bằng miệng và tay, tôi phải vừa đi vừa hỏi bảo vệ.
Phòng y tế nằm bên hành lang phía ngoài khu sản xuất, chừng 400m cách chỗ tôi làm việc. Có một bác sĩ nam túc trực, hai công nhân nam đang trình bày bệnh tình. Bác sĩ đưa cho cậu ta một liều thuốc, cậu lại xin thêm một liều nữa nhưng bị từ chối, vì quy định không được phép.
Đến lượt tôi báo biểu hiện ho sốt lâu ngày, vị bác sĩ lấy máy đo nhiệt độ bấm vào bên dưới vành tai và kết luận sốt. "Chị đang uống loại thuốc nào?" - "Siro và amoxicillin" - tôi trả lời. Vị bác sĩ liền ra kệ thuốc nhặt một số loại, đủ liều rồi bảo tôi uống ngay.
Sau đó, vị này bảo tôi ký vào sổ rồi về, nhưng tôi hỏi xin nghỉ lại một chút, anh ta chỉ sang phòng bên có nhiều giường bệnh. Có 6 giường trải drap trắng, phía góc tối đang có hai công nhân nữ nằm. Một người bị hạ huyết áp, người kia không rõ bệnh gì nhưng cả hai đang ngủ trong yên tĩnh.
Tôi nằm một góc, thi thoảng cơn ho nổi lên kéo dài, lại lo lắng hai bệnh nhân kia bị đánh thức. Vừa chợp mắt, đã thấy bác sĩ đánh thức báo với tôi hết giờ nghỉ, thời gian vừa tròn một tiếng. Không hỏi han hay thăm khám xem tình trạng bệnh nhân thế nào, vị này chỉ dặn tôi cần mua thuốc liều cao hơn, uống liều nhẹ như cũ sẽ không khỏi.
Đồng hồ trên tường chỉ 2 giờ sáng, một nữ công nhân cùng rời phòng với tôi. Trên đường về dây chuyền sản xuất, tôi bước trên mặt đất mà người như đang bay, toàn thân cảm giác lạnh toát.
Cuối cùng cũng về đến dây chuyền, hai công nhân nam đã gắng làm thêm cả phần việc của tôi, họ còn xin tổ trưởng để tôi nghỉ không phải tăng ca. Nhưng tổ trưởng nói không thể nghỉ vì đã có hai người xin, nghỉ nữa dây chuyền sẽ bị trống.
Gần 4 giờ sáng tôi lại sốt, tổ phó dán cao vào thái dương cho tôi, còn tổ trưởng bảo lên phòng y tế nghỉ tiếp. Tôi chẳng còn sức lực để đi nữa, cứ vạ vật ở dây chuyền, quản lý cũng chẳng buồn nhắc tôi phải ngồi nghiêm túc nữa.
Hai ngày sau, sức khỏe của tôi khá lên, nam công nhân cùng công đoạn lại nhiễm cúm. Tôi cố gắng để làm thêm phần việc như hôm trước họ đã gắng giúp tôi. "May người này ốm, người kia khỏe để gánh việc mới không bị ùn hàng, ốm hết thì gay to" - công nhân nam nói.
Sang tuần, chúng tôi được thông báo làm ca ngày, tôi thấy vui hơn trong khi một công nhân có kinh nghiệm nói: "Hai tuần đêm, hai tuần ngày còn đỡ, thay đổi liên tục mỗi tuần càng mệt".
Trải những đêm trắng tăng ca, tôi đã thật sự hiểu đời công nhân!
Ngậm chanh cho đỡ buồn ngủ
Biết tôi là "lính mới" chưa quen lấy đêm làm ngày, những công nhân lâu năm ở xóm trọ thôn Đại Vi, xã Đại Đồng (huyện Tiên Du, Bắc Ninh) bày cách mang theo một quả chanh cắt lát. Lúc nào buồn ngủ quá ngậm một miếng chua lét sẽ tỉnh người ra, hoặc lên căngtin uống cà phê, nước "bò húc" tăng lực.
******************
"Ở nhà lấy đâu ra lương, đi làm thì xin được làm chủ nhật để có thêm tí tiền, thì anh ấy bảo ngày nghỉ cũng không về quê, ở lại mà hú hí".
Kỳ tới: Những nỗi lòng sau giờ làm
TÂM LÊ (TTO)

Có thể bạn quan tâm

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

null