Quê hương bên những ngọn đồi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Năm 2014, sau khoảng thời gian trở về từ giảng đường đại học mà chưa tìm được việc, tôi quyết định vào TP. Hồ Chí Minh. Xe lăn bánh, đêm thật dài, tôi kéo rèm nhìn ra bóng tối trôi bên đường, nghĩ mông lung về những gì đang chờ mình khi xe dừng ở Bến xe Miền Đông mà tự nhiên trống trải.

Nhưng rồi, không duyên nợ, tôi trở về ít ngày sau đó. Gửi lại một đô thị mênh mông mà những lúc muốn sang đường phải níu tay người lạ.

Kể từ dạo ấy, tôi không xa Gia Lai thêm một lần nào nữa. Mỗi người trong chúng ta đều có quyền rời chính nơi mình sinh ra và lớn lên để đi tìm phương kế sinh nhai trên miền đất lạ. Nhưng đi loanh quanh rồi lại trở về để gắn bó dài lâu thì hẳn là duyên số. Với Gia Lai, tôi đang được sống một cuộc đời giản đơn mà nhẹ nhàng hệt như mình mong mỏi. Biết năm tháng còn dài, không liệu hết được những việc của ngày sau nhưng niềm tin về một vùng đất cứ mãi thong dong trong tôi chắc không bao giờ suy suyển.

Có phải khi mơ ước lớn không thành thì người ta mới biết quay về với điều bình dị? Chuyện của kẻ lữ hành là dấn bước. Nhưng chắc không gì tự tin và ấm áp hơn khi được đi trên những con đường của quê hương, nơi luôn có “chùm khế ngọt” mà nhiều người tha phương vẫn đau đáu nhớ về.

Tôi biết mình chưa sống đến tận cùng, dù có thể như ai đó từng nói, phải sống đến tận cùng may ra mới hiểu đôi điều về thế giới. Nhưng cái nghĩa tình dành cho quê hương mà đợi đến tận cùng mới hiểu ra thì e là quá muộn.

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Ở Gia Lai, nếu đừng vội kể đến một vài ước mộng nhỏ chưa thành thì tôi gần như đủ đầy vì đã tìm được những gì phù hợp với bản thân. Sáng sáng chờ nghe những giọt cà phê nối ngày, đón chút phập phồng sương giăng ven hồ lúc tinh mơ, ngắm ô cửa sáng đèn cho câu thơ và thi thoảng hẹn gặp vài tình thân trong phố để thấy mình biết nhớ.

Ơn quê hương cho tôi sống những ngày không cần kiểu cách, bóng bẩy mà vẫn nhận được bao thương mến, chở che. Tôi đi với nhịp điệu riêng mang, cố không nhận lấy bất kỳ sự can thiệp nào từ bên ngoài. Cao nguyên “xua” tôi chọn lấy cuộc đời không xa lánh điều gì, chẳng ẩn náu trong điều chi. Cứ qua thêm một biến cố lại thấy mình bình thản, sống chậm rãi và dễ thông cảm với đời hơn. Hình như tôi cũng dần yêu xứ sở này bằng một tình yêu điềm nhiên như thế.

Đô thị hóa từ lâu nhưng có vẻ cái thơ thới, thanh nhàn vẫn còn đọng trên từng nhịp phố. Phải chăng vì phố ở quanh đồi? Đã gọi là quê hương thì nơi nào cũng đáng sống và dễ sống, bằng cách này hay cách khác. Nhưng không thể phủ nhận Gia Lai là một trong những vùng đất dễ làm cho tâm hồn con người phong phú hơn, bằng núi đồi, sông suối, thác ghềnh…

Âm điệu của thiên nhiên đã cộng hưởng để tạo nên những rung cảm nhẹ nhàng trong lòng người. Tâm thế sống là điều quan trọng hơn cả. Nghĩa là khi chúng ta chán chường, mất kết nối với xung quanh thì nơi nào cũng trở nên khó sống. Chỉ có điều, trong sâu thẳm, quê hương Gia Lai với tôi vẫn là một niềm cảm hứng.

Những ngày này, Gia Lai đẹp quá. Tôi chạy xe trên đường và cứ nhủ thầm như thế. Biết chừng nào tôi mới có thể viết được một cuốn sách để kể dông dài những câu chuyện về quê hương, về nắng sớm tháng ba rải đường cho bầy ong tìm mật, về những ngọn đồi sải cánh chim trời và tháng năm tôi sống chỉ để chờ gặp một lần sương mờ ngang phố.

Mặt trời tỏa ánh sáng đi muôn nơi nhưng dường như chỉ khi nào đứng ở đâu đó trên miền đất đỏ thân thuộc, tôi mới có cảm giác ánh sáng ấy đủ sức sưởi ấm và soi tỏ tất cả. Tình yêu hay khiến cho con người trở nên thiên vị như thế.

Tôi hay trêu những người bạn thân thiết, yêu Gia Lai đến thế sao lại nỡ rời đi. Bạn trả lời thật nghiêm túc, rằng tình yêu là điều có thể cất trong tim mà. Tôi như đang nghe thấy từ xa một tiếng hát nhỏ vọng về thủ thỉ. Bạn nói đúng! Khi ở gần bên, người ta yêu quê hương bằng những chiều chạy lên đồi ngóng gió. Khi xa rồi, ta yêu quê hương bằng nỗi nhớ. Chẳng phải tình yêu muôn đời là nỗi nhớ hay sao?

Trước khi sinh ra, tôi không được chọn nơi nào là quê hương của mình. Như thể bố tôi người gốc Bắc nhưng nơi chôn nhau cắt rốn của tôi lại là Tây Nguyên. Bao giờ tôi cũng muốn nói ra một điều gì đó với quê hương, trước khi tự nói điều gì đó với chính mình.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Hoài niệm Tết

(GLO)-Tết vừa gợi nên biết bao yêu thương nhưng cũng là nỗi lo của người lớn. Nhưng Tết hiện diện trong suy nghĩ của trẻ con thì khác, nó háo hức, chộn rộn trong tiếng cười, trong tiếng vỗ tay reo vui khi thấy mẹ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và mua bánh kẹo. Và, Tết luôn đầy màu sắc, đầy tiếng cười vui.

Xuân về khoe áo mới

Xuân về khoe áo mới

Tết đến, Xuân về ai cũng muốn mọi điều đều mới mẻ, tốt đẹp. Nên cùng với việc dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa thì việc được quan tâm nhiều, háo hức nhiều là sắm sửa quần áo mới.

Hoa mùa xuân

Hoa mùa xuân

(GLO)- Mùa này, trên khắp nẻo núi đồi, thung xa hay trong mỗi vườn nhà, những chồi non lộc biếc bắt đầu mởn xanh trong gió, rực rỡ đón chào năm mới.

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.