Quán nhớ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Tôi tự đặt tên quán như vậy vì có bao nhiêu nuối tiếc ở nơi này. Quán nhỏ, nhìn ra mặt hồ, đường thoáng, vậy mà bao lần tôi đã lỡ hẹn với người mình ngóng đợi. Người tôi hẹn đã không đến được vì lỡ chuyến xe, vì phải gấp gáp quay về đưa người thân tới bệnh viện. Hoặc có khi tôi nhắn tin không hồi âm, gọi điện thoại thì mới biết chiếc sim ấy đã thuộc về người khác.

Nhưng, chẳng vì thế mà tôi quên quán. Đầu tiên là từ một “chiếc” view chẳng có ở nơi nào. Quán có một mặt bên hướng sang một dãy nhà cũ theo kiểu bê tông lắp ghép, những ô cửa sơn xanh nhỏ và dài. Mỗi chiều lại thấy có một người chơi guitar, chỉ có tiếng đàn, không có giọng hát, không có tiếng người trò chuyện. Hóa ra, ngồi cà phê ở đây, được nghe tiếng guitar miễn phí bên ấy. Tôi nghe ra những bài đã neo vào ký ức từ những năm 80 của thế kỷ trước, khi khu nhà ấy ra đời.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Quán khiến tôi nhớ bởi từ chiếc ly đến menu đều có con số là năm sinh của người thương mến đó. Cứ thế, tôi lặng lẽ gom nhặt từng mảnh ký ức về em, khi thì một món đồ uống em hay order, lúc lại bắt gặp một thiếu nữ khác check-in trúng góc em hay ngồi, phía ngoài có giàn hoa giấy tươi sắc tím. Tôi nhớ, em từng đặt làm một chiếc ly có màu như thế và bảo: “Mỗi lần nâng ly lên là đã uống vơi đi một chút thanh xuân của chính mình”. Vì thế, mỗi khi thấy tôi trả tiền và ra về, bỏ lại ly cà phê gần như nguyên vẹn, nhân viên thường tỏ ý bất ngờ. Họ đâu biết tôi chỉ cần ngồi nhớ chút hương xưa cũ chứ đâu có nỡ làm vợi đi những kỷ niệm thanh xuân của một người.

Quán còn có một bà cụ hay ngồi đan len, khi thì chiếc áo, khi thì chiếc khăn. Bà hầu như không nói, chỉ mỉm cười khi có ai đó đến gần góc nhỏ đó. Tôi để ý thấy bà không có vẻ gì vội vã mà luôn ngồi đan với dáng vẻ từ tốn, khoan thai. Những ngón tay nhẹ đưa từng mũi kim lên xuống nhịp nhàng.

Gần đây, mỗi lần đến quán, tôi không còn nghe tiếng đàn từ nhà bên kia vọng sang nữa và bà cụ đan len cũng vắng bóng. Tôi thoáng nghe nhân viên trong quán nói với nhau: Ông cụ chơi đàn đang ốm nặng và bà cụ bên này thường xuyên qua chăm sóc. Thể nào, họ như một cặp trời sinh hô ứng dẫu như ánh nắng cuối đông không còn rực rỡ nhưng vẫn ấm áp bên trời. Hai điều quen thuộc và bí ẩn đều thốt nhiên không còn khiến lòng tôi dâng niềm mong ngóng. Tôi mong cho ông mau khỏe, mong bà lại có những phút thảnh thơi bên những cuộn len đủ sắc màu. Rồi như lén bỏ thêm chút “tham lam” cho mình, tôi mong đến một ngày, tôi nhận ra chiếc khăn len quen thuộc ai đó bỏ quên trên chiếc ghế nơi tôi hay ngồi trong quán nhớ.

Có thể bạn quan tâm

Bãi bồi ven sông

Bãi bồi ven sông

(GLO)- Làng nằm bên bờ con sông nhỏ, có đoạn hẹp chỉ như con kênh đào, bề ngang ước chừng hơn trăm mét. Vậy nhưng nước sông 4 mùa trong xanh.
Triệu năm biển dâng thành núi

Triệu năm biển dâng thành núi

(GLO)- Tôi sinh ra ở một làng quê ven biển, nhưng lại lớn lên ở miền cao nguyên với đồi núi trập trùng. Không biết có phải do cái gốc gác hình thành con người mình hay không, mà khi chon von trên lưng chừng trời mây, tôi vẫn mường tượng về những chân trời ăm ắp sóng.

Sông Ba mùa nước cạn

Sông Ba mùa nước cạn

(GLO)- Ayun Pa, nơi tôi sống thuộc vùng hạ lưu sông Ba, là nơi con sông sắp kết thúc thủy trình trên cao nguyên để hòa vào biển cả. Dòng sông ấy luôn mang một vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình.
Thân thương cối đá

Thân thương cối đá

(GLO)- Khi ngắm nhìn chiếc cối đá xay bột-vật dụng thân thương, gần gũi và đượm màu xưa cũ, tôi lại nhớ về một thời gian khổ, chịu thương, chịu khó của các bà, các mẹ và xoay tròn cùng những giấc mơ thơ ấu đời người.
Một sáng bình yên

Một sáng bình yên

(GLO)- Cơn mưa kéo dài đêm qua đã kịp ngớt khi trời vừa tảng sáng. Những đám mây xám xen lẫn mây trắng sà gần những ngọn cây cau ven đường.
Dịu dàng hương mộc

Dịu dàng hương mộc

(GLO)- Trong muôn trùng cung bậc cảm xúc của con người, mỗi loài hoa mỗi vẻ. Hồng kiêu sa, lộng lẫy khiến lòng say mê, lan cao quý khí tiết khiến ta trọng vị, tường vi cánh mỏng gợi niềm thương. Mộc quế hoa, dịu dàng sắc, nhẹ nhàng hương lại khơi lên bao nỗi bâng khuâng khó tả.
Lời ru tao nôi

Lời ru tao nôi

Hẳn là trong ký ức mỗi người, ai cũng neo giữ trong khoảng xanh xa xưa sâu thẳm lòng mình những lời ru ngọt ngào êm ái, đó chính là mạch nguồn cảm xúc âm thầm nuôi nấng, dung dưỡng tâm hồn để từ đó hồn hậu trưởng thành.
Thương hoài chòi mòi

Thương hoài chòi mòi

(GLO)- Nếu ai đã từng dừng chân dưới tán lá xanh, thưởng thức vài ba quả chòi mòi chín mọng, chắc hẳn khó có thể quên cái vị chua thanh, dịu ngọt. Không chỉ là món quà của thiên nhiên, quả chòi mòi còn là ký ức tuổi thơ của bao người.
Mùi cỏ

Mùi cỏ

(GLO)- Nắng chiều xiên qua vạt thông, chiếu những tia nắng vàng xuống bãi cỏ xanh. Bãi cỏ vừa mới được xén dọn, mùi thơm lan trong gió, quyện vào bước chân người đi bộ. Mùi hương ấy, hình ảnh ấy chợt gợi lên trong tôi bao cảm xúc.