Quán nhớ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi tự đặt tên quán như vậy vì có bao nhiêu nuối tiếc ở nơi này. Quán nhỏ, nhìn ra mặt hồ, đường thoáng, vậy mà bao lần tôi đã lỡ hẹn với người mình ngóng đợi. Người tôi hẹn đã không đến được vì lỡ chuyến xe, vì phải gấp gáp quay về đưa người thân tới bệnh viện. Hoặc có khi tôi nhắn tin không hồi âm, gọi điện thoại thì mới biết chiếc sim ấy đã thuộc về người khác.

Nhưng, chẳng vì thế mà tôi quên quán. Đầu tiên là từ một “chiếc” view chẳng có ở nơi nào. Quán có một mặt bên hướng sang một dãy nhà cũ theo kiểu bê tông lắp ghép, những ô cửa sơn xanh nhỏ và dài. Mỗi chiều lại thấy có một người chơi guitar, chỉ có tiếng đàn, không có giọng hát, không có tiếng người trò chuyện. Hóa ra, ngồi cà phê ở đây, được nghe tiếng guitar miễn phí bên ấy. Tôi nghe ra những bài đã neo vào ký ức từ những năm 80 của thế kỷ trước, khi khu nhà ấy ra đời.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Quán khiến tôi nhớ bởi từ chiếc ly đến menu đều có con số là năm sinh của người thương mến đó. Cứ thế, tôi lặng lẽ gom nhặt từng mảnh ký ức về em, khi thì một món đồ uống em hay order, lúc lại bắt gặp một thiếu nữ khác check-in trúng góc em hay ngồi, phía ngoài có giàn hoa giấy tươi sắc tím. Tôi nhớ, em từng đặt làm một chiếc ly có màu như thế và bảo: “Mỗi lần nâng ly lên là đã uống vơi đi một chút thanh xuân của chính mình”. Vì thế, mỗi khi thấy tôi trả tiền và ra về, bỏ lại ly cà phê gần như nguyên vẹn, nhân viên thường tỏ ý bất ngờ. Họ đâu biết tôi chỉ cần ngồi nhớ chút hương xưa cũ chứ đâu có nỡ làm vợi đi những kỷ niệm thanh xuân của một người.

Quán còn có một bà cụ hay ngồi đan len, khi thì chiếc áo, khi thì chiếc khăn. Bà hầu như không nói, chỉ mỉm cười khi có ai đó đến gần góc nhỏ đó. Tôi để ý thấy bà không có vẻ gì vội vã mà luôn ngồi đan với dáng vẻ từ tốn, khoan thai. Những ngón tay nhẹ đưa từng mũi kim lên xuống nhịp nhàng.

Gần đây, mỗi lần đến quán, tôi không còn nghe tiếng đàn từ nhà bên kia vọng sang nữa và bà cụ đan len cũng vắng bóng. Tôi thoáng nghe nhân viên trong quán nói với nhau: Ông cụ chơi đàn đang ốm nặng và bà cụ bên này thường xuyên qua chăm sóc. Thể nào, họ như một cặp trời sinh hô ứng dẫu như ánh nắng cuối đông không còn rực rỡ nhưng vẫn ấm áp bên trời. Hai điều quen thuộc và bí ẩn đều thốt nhiên không còn khiến lòng tôi dâng niềm mong ngóng. Tôi mong cho ông mau khỏe, mong bà lại có những phút thảnh thơi bên những cuộn len đủ sắc màu. Rồi như lén bỏ thêm chút “tham lam” cho mình, tôi mong đến một ngày, tôi nhận ra chiếc khăn len quen thuộc ai đó bỏ quên trên chiếc ghế nơi tôi hay ngồi trong quán nhớ.

Có thể bạn quan tâm

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Mùa đót

Mùa đót

(GLO)- Mỗi khi trời đất được sưởi ấm dần từ những tia nắng mùa xuân, cây lá bên đường xanh non nảy lộc, hoa tươi thắm sắc, tôi lại bâng khuâng nhớ về những điều gần gụi. Thoáng thấy dáng má cặm cụi bên hiên ngồi tết lại cây chổi đót đã bung ra những lạt mây, tôi chợt nhớ về những mùa đót cũ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.

Tác giả cùng người thân tại ngã ba biên. Ảnh: N.T.D

Tháng 2 nơi ngã ba biên

(GLO)- Khi vị Tết đã thấm đẫm trong từng câu chuyện, khi mùa xuân cạn nốt chén rượu đầy thì trên những nẻo biên cương, đất trời khoác lên mình tấm áo mới, rực rỡ và căng tràn nhựa sống.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Cỏ mùa xuân

(GLO)- Tôi đi cùng chiều trên cánh đồng tươi xanh và mềm mượt cỏ. Bàn chân, ánh mắt và cả tâm hồn đều chạm vào sắc màu của loài cỏ biếc. Tôi nghiêng xuống thật gần, nghe mùa thức dậy căng đầy và xôn xao niềm nhớ.

Mùi bếp, mùi tết

Mùi bếp, mùi tết

Cuối năm, gió đã chuyển mùa. Cái lành lạnh len lỏi trong từng nhành cây, ngọn cỏ và luồn qua từng kẽ hở bên khe cửa tràn cả vào ngóc ngách từng gian nhà. Trong không gian êm đềm, tôi cảm nhận rõ mùi bếp, mùi Tết đang về trên từng căn bếp nhỏ.

Thẳm sâu miền Tết

Thẳm sâu miền Tết

(GLO)- Ngay lối về nhà tôi, xuyến chi đã bung sắc hai bên đường. Mùi hương trầm loang trong gió xa. Thoảng trong gió, vị mứt gừng cay nồng lên những ngày cuối năm.

Thơ Ngô Thanh Vân: Xuân về trên bazan

Thơ Ngô Thanh Vân: Xuân về trên bazan

(GLO)- "Xuân về trên bazan" của tác giả Ngô Thanh Vân tái hiện vẻ đẹp của mùa xuân, của sự đổi mới và hy vọng. Những hình ảnh "mầm non ngậm giọt sương mai", "lá hát điều gì mê say trong gió"... mang đến cảm giác thanh thoát, nhẹ nhàng, như làn sóng dịu êm của thiên nhiên đón chào một mùa xuân mới.

Cõi hoa vàng

Cõi hoa vàng

(GLO)- Không biết đã bao lần tôi thả bước giữa những đồi chè Biển Hồ xanh ngát. Nơi ấy có những cây muồng già sum suê tỏa bóng, đan xen trong vườn chè. Mùa hoa muồng nở rộ, những chùm hoa vàng dắt díu, đung đưa, ánh lên trong nắng sớm. 

Về nhà

Về nhà

Mấy cơn gió rượt đuổi nhau làm trời đêm mát rượi. Tân ngủ mê trên ghế bố kê cạnh chiếc xe khách mặc kệ cho phía bên kia đường mấy bài hát xuân vẫn ra rả vọng ra từ chiếc loa kẹo kéo.