Pleiku, phố xưa và phố nay

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Hạnh phúc đôi khi rất bình dị như cách ai đó vui cùng phố, lẫn vào dòng người tấp nập xe cộ, chợt nhận ra hình hài của phố được minh chứng qua dòng chảy lịch sử thăng trầm như bao vùng đất khác. Pleiku với những con phố nhỏ xinh đủ làm nên khoảnh khắc yêu thương với bao người và được nhận diện qua nhiều bức ảnh với chú thích rõ từng góc phố để chúng đọng mãi với thời gian.

Pleiku xưa trong ảnh

Đôi khi, điều khiến ta nhớ nhung và mong muốn tìm về là vì bất chợt một ngày bắt gặp lại tên phố, tên người vốn đã cũ nhưng vẫn hiện diện chốn này. Thương nhớ phố xưa và hiểu về phố nay không phải trạng huống xúc cảm của riêng ai. Phải chăng, Pleiku ngày ấy là phố của nhàn dật và lặng lẽ. Cái lặng lẽ của sương, nhàn dật của con người và bụi đường đất đỏ, thoắt ẩn thoắt hiện trong non thì xuân xanh. Pleiku xưa còn là hình ảnh từng chuyến xe lam già nua nổ phành phạch, phà nhả những cuộn khói trắng trong sương bay cho đến khi chỉ còn một chấm nhỏ xa dần nơi cuối dốc. Thì dẫu chỉ còn lại trong ảnh hình cũng là cái cớ để ta tìm lại và nhận ra, cũng đã từng có một Pleiku như thế.

Đếm không hết những nơi, những chỗ, những quán xá dùng ảnh xưa để treo thay tranh, khi mà nó quá phổ biến ở thành phố này. Đôi khi, tôi cứ loay hoay rằng, chẳng biết hình ảnh nào của phố sẽ hoài thương trong tim của mình. Cho đến khi tôi tình cờ xem được bức ảnh cổng Trường Trung học Pleiku-sau này là Trường THCS Nguyễn Du (nơi tôi đang công tác). Tấm ảnh được chụp năm 1972 ngay tại phố Hoàng Diệu (bây giờ là đường Hùng Vương). Một cựu học sinh của niên khóa ấy vừa đăng lên mạng xã hội đã nhận được rất nhiều lượt thích trong sự ngạc nhiên, thích thú về một Pleiku xưa chưa hề phai dấu. Quan sát đối chiếu thì tấm ảnh cổng trường ngày ấy so với bây giờ không khác nhau là mấy. Ngôi trường ngày ấy cũng lấp lánh trên từng tán lá thông xanh, ẩn hiện trong chiếc áo trắng mến thương lãng đãng sương bay. Một khoảng không dẫu xưa xa bồi hồi, xuyến xao nhưng tình tự vô ngần.

Trường THCS Nguyễn Du ngày nay. Ảnh: N.T.D

Trường THCS Nguyễn Du ngày nay. Ảnh: N.T.D

Thế hệ chúng tôi lớn lên khi Pleiku ngày một đổi mới và phát triển. Vậy nên, nhiều khi chưa kịp hiểu, chưa kịp lý giải vì sao có nhiều người luôn hoài niệm về thành phố xưa qua như thế. Đôi lần, tôi cũng tự vấn rằng, họ có niềm riêng chung, họ yêu ký ức miền đất đã từng là hơi thở, là mạch nguồn cuộc sống. Như chỉ một bức ảnh đen trắng kia thôi cũng có sức lay cảm đến nhường nào.

Pleiku nay-niềm kiêu hãnh của bao thế hệ

Một thầy giáo dạy đàn, người đang thực hiện Dự án “Pleiku xưa và nay” đã chỉ cho tôi nơi có thể tìm lại một chút gì đó của “Phố núi cao, phố núi trời gần” qua những con hẻm dọc đường Hùng Vương. Vậy là, một ngày, tôi dừng chân ngẫu hứng trong con hẻm chùa thầy Năm (chùa Minh Quang) đầu đường Sư Vạn Hạnh (phường Hội Thương) và cũng kịp chụp được vài tấm hình từ con dốc lưng chừng hẻm đó.

Trong vách hẻm cao cao kia có bóng nắng loang, cố víu chặt trên từng mảng tường vàng bám rêu xanh, tĩnh lặng và êm đềm. Gần như chúng tách biệt với ngược xuôi hối hả khi mà chỉ cách đó dăm mét là phố. Trong này là bình thản điềm nhiên của bao người già. Họ đặt cái ghế gỗ cũ ngồi sưởi nắng trước hiên nhà. Cạnh đó là mấy căn nhà xây từ những năm 80 của thế kỷ trước, trầm mặc và yên bình. Nơi này vắng người lại qua, nhưng ở đây đầy ắp những kỷ niệm của bao người. Tôi ngồi bệt nơi góc tường nhìn đám trẻ hồn nhiên đùa vui nơi đầu hẻm, hình như trong nắng hạ còn vương chút xuân thì.

Thỉnh thoảng gặp lại bạn cũ, tôi vẫn luôn nhắc chuyện với họ về nơi này. Nhắc về căn nhà xưa bên suối của chúng tôi giờ đã đổi khác. Xóm cũ bây giờ là khu đô thị suối Hội Phú với nhiều quán xá mọc lên đông đúc. Chiếc cổng chào bé xinh bằng gỗ, đường phố dốc ngắn dài và có giàn hoa rạng đông bung xòe nở từ đầu xuân đến hết hè luôn là một phố rất thật của chúng tôi.

Đến tận sau này, dù khi thành phố được chỉnh trang, nhưng những mòn vẹt bụi mờ như thế của Pleiku xưa thì chẳng phai mất đâu được. Đã có những biệt thự với kiến trúc đẹp đẽ, hiện đại, lấy bờ kè là mặt trung tâm, nhà cửa mặt đều mở hướng ra đấy. Hai bên đường trồng nhiều cây xanh và hoa anh đào được chăm trồng, nuôi dưỡng chờ ngày bung nở. Mọi thứ đổi thay, chỉ có dòng nước vẫn chảy thanh thản ngang qua phố. Thì vẫn còn đấy chứ đâu, cái phong vẻ của lớp phố trải qua thăng trầm đã hòa vào nhau làm nên diện mạo hôm nay.

Tôi chợt làm phép thử rằng, khung cảnh của phố ngày ấy nếu đem đặt trong bối cảnh thời nay thì thế nào. Phố xưa đã thật là xưa rồi, khó có thể tái hiện sống dậy một cách vô hình được. Thì cứ tự nhiên thôi, phố sẽ định danh hữu hình rõ nét một khuôn mặt khác, một thời đại mới. Bởi phố xưa hay nay vẫn luôn là niềm tự hào của Pleiku, của người dân Phố núi suốt dặm dài thời gian.

Có thể bạn quan tâm

Siu Krang gìn giữ nghề tạc tượng

Siu Krang gìn giữ nghề tạc tượng

(GLO)- Hơn 35 năm gắn bó với nghề, ông Siu Krang (SN 1960, làng Dek, xã Hbông, huyện Chư Sê, tỉnh Gia Lai) vẫn duy trì kỹ thuật thủ công để chế tác tượng nhà mồ của người Jrai.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Già làng “2 giỏi” của xã Ia Phí

Già làng “2 giỏi” của xã Ia Phí

(GLO)- Ông Rơ Châm Khir (SN 1954, làng Kênh, xã Ia Phí, huyện Chư Păh, tỉnh Gia Lai) không chỉ có đôi tay tài hoa vẽ những bức tranh sơn dầu, tượng gỗ dân gian đặc sắc, mà còn là già làng uy tín được cộng đồng tin tưởng.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Nấm mối thường mọc vào tháng 5, 6 hàng năm. Ảnh: L.H

Mùa “săn” nấm mối

(GLO)- Khoảng tháng 5, 6 hàng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, mặt đất mềm ẩm cũng là lúc người dân Gia Lai bước vào mùa “săn” nấm mối. Đây là “lộc trời” mà thiên nhiên ban tặng, mỗi năm chỉ đôi ba lần.

Núi lửa Chư Đang Ya (huyện Chư Păh) đã đi vào thơ của tác giả Nguyễn Thanh Mừng. Ảnh: Phạm Quý

Cao nguyên trong thơ Nguyễn Thanh Mừng

(GLO)- Tên tuổi nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng gắn liền với các tập thơ “Rượu đắng”, “Ngàn xưa”, .... Viết không nhiều nhưng thơ ông lại có mặt trong hầu hết các tuyển tập danh tiếng thơ Việt Nam hiện đại. Mấy năm gần đây, ông dành tình thương mến với Tây Nguyên và viết nhiều về vùng đất này.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Nơi chắp cánh đam mê âm nhạc

Nơi chắp cánh đam mê âm nhạc

(GLO)- Với đặc thù làm việc trong sự cô đơn, tĩnh lặng, nhiều kỹ thuật viên (KTV) có kinh nghiệm tại một số phòng thu trên địa bàn TP. Pleiku (tỉnh Gia Lai) đang âm thầm đứng sau những bản thu chất lượng của các ca sĩ chuyên và không chuyên, chắp cánh cho đam mê âm nhạc.

Giám đốc Sở Văn hóa-Thể thao và Du lịch Trần Ngọc Nhung (bìa trái) trao bằng xếp hạng di tích cho địa phương. Ảnh: Minh Châu

Xã Phú Cần đón nhận bằng xếp hạng di tích cấp tỉnh và tổ chức lễ giỗ tiền hiền

(GLO)- Ngày 23-6, UBND xã Phú Cần (huyện Krông Pa, tỉnh Gia Lai) đón nhận bằng xếp hạng di tích lịch sử cấp tỉnh “Đền thờ tiền hiền làng Phú Cần”, kết hợp lễ giỗ tiền hiền-nghi lễ truyền thống hàng năm của địa phương ghi nhớ công lao của các bậc tiền nhân có công mở đất, lập làng.

Chuyện về những nhà báo không chuyên

Chuyện về những nhà báo không chuyên

(GLO)- Dù chưa được đào tạo chuyên ngành báo chí, nhưng bằng nhiệt huyết, nhiều cộng tác viên của Báo Gia Lai vẫn luôn nuôi dưỡng niềm đam mê với nghề báo, cần mẫn ghi lại từng khoảnh khắc đời sống ở cơ sở trở thành cánh tay nối dài của tòa soạn trong việc lan tỏa thông tin, kết nối cộng đồng.

Chiếc máy đánh chữ. Ảnh: nguồnbaogialai.com.vn

Chiếc máy đánh chữ

(GLO)- Những chiếc máy đánh chữ quen thuộc một thời đã trở nên xưa cũ, thậm chí mất tăm mất dạng, có chăng chỉ còn hiện diện trong tiệm lạc xoong, đồ cũ dành cho giới sưu tầm tìm đến “níu kéo” quá khứ.

null