Phác họa tháng Giêng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Là tôi, tình cờ xuyến xao khi một cơn gió len lỏi, ngang qua trong những tán lá hình kim rồi lan dần ra qua tia nắng đầu ngày-ươm ướp vàng óng ánh mùa ngọt tháng Giêng. Tôi bỗng hiện ra ý nghĩ sẽ tự mình phác thảo những đường nét của tháng Giêng. 


Hình dung ngay là ảnh hình của đôi mắt chạm ánh cười, ý nghĩ chạm vào những xanh non, thấy tay mình ướp hương ngọt tháng Giêng. Nét phác họa với hây hây đào phai sắc thắm, nét vàng phai sáng rực trong ánh hoa mai, màu vàng ánh mơ màng của bông vạn thọ… Dẫu những bản vẽ chưa được hoàn chỉnh, tôi cũng bất giác bối rối vì những điều khó gọi thành tên ấy.

Giữa không gian xanh bao la như bất tận, chẳng thấy chân trời, những làn mây như muốn sà xuống ôm lấy con người. Tôi đi trong màn mây bồng bềnh giăng lối. Tôi phác họa nét vẽ đầu tiên của tháng Giêng bằng gam màu xanh thắm của bầu trời với màu vàng của tầng tầng vạt nắng đang rót mật.

Hiện ra trước mắt ngỡ ngàng là những cánh rừng cao su đang màu đổ lá. Vẫn là những hàng cây hun hút, thẳng tắp nhưng màu xanh của lá đã nhường chỗ cho sắc vàng xen lẫn đỏ. Lớp lá vàng trải dày dưới mặt đất, chiếc lá già úa đốt nốt những tàn dư của mình thành màu vàng màu đỏ rực rỡ trên cành, trước khi buông mình thanh thản xuống đất mẹ, hun hút giữa cánh rừng rồi chỉ còn một chấm sáng xa xăm.

Màu xanh khói lam chiều vờn bay trên con đường đất đỏ. Tiếng trở mình của thời gian qua chùm lộc non vươn mình trong nắng. Những thân cây cao su lành lặn, không còn vết cứa mủ vì đã khô két lại, kiêu hãnh tận hưởng tiếng gió xào xạc và ánh nắng đung đưa trong rạng rỡ bình minh.

 Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang


Tôi phác họa nét thứ hai của tháng Giêng bằng ký ức của bà và tháng ngày của mẹ. Tôi có thể ngồi hàng giờ bên ô cửa sổ nhấm nháp vài miếng bánh in mẹ gõ từ khuôn gỗ in hình hoa mai hay ngắm nhìn hàng vạn thọ mẹ trồng những cây nở muộn hoa sum suê rồi lặng yên nghe bà kể chuyện ngày xưa. Bên cái dáng nhỏ bé in bóng người trên vách thời gian, tôi trông thấy bà đang ngồi đếm từng tờ tiền được gói ghém cẩn thận trong túi áo. Phía vệt xa, dáng mẹ tảo tần lom khom cắt thêm mớ rau cho con gái mang về phố.

Tháng Giêng đượm hương sắc từ bàn tay mẹ, tháng Giêng ngân ngấn chứa chan tình thương của bà. Mẹ tôi nói vọng ra từ căn bếp, hết Tết nhưng nhà mình vẫn còn hoa xuân đấy con à! Con thấy đó, chậu mai vàng nhà mình những búp cuối mùa bung hoa, nở kiệt, dâng hiến tận cùng cho mùa xuân.

Ngày tháng Giêng này, mỗi bận nắng lên trước hiên nhà, bà hay ngồi bậc thềm rồi ngó lên nhìn trời. Mắt bà tìm kiếm những vệt chấp chới từ xa. Tôi nghĩ, chắc bà đang nhớ ông, nhớ bầy sẻ nâu rít ríu gọi mùa, gọi bạn bay đậu đầy vườn nhà năm nào.

Tôi đã từng ước ao mình có thể chạm nhẹ vào đôi cánh của chúng. Còn hôm nay, có lẽ những con đường với nhà cửa, hàng quán san sát, phố xá đông đúc khiến chúng không thể trở về thăm bà như trước! Nhưng hoài niệm về bầy sẻ nâu cùng tháng Giêng của bà tôi cùng tháng ngày in dài đậm vết đồi mồi trên gương mặt mẹ tôi thì luôn hiện diện đâu đó, quẩn quanh tháng Giêng hoài vọng.

Ký ức tháng Giêng không thể phai phôi về ba là những buổi nắng tháng Giêng như rót mật. Ba tôi rong ruổi trên chiếc xe Cub cà tàng dạo khắp tuyến phố thu nhặt những gốc đào sau mùa Tết. Cây đào khi đem về, ba tôi loại bỏ hết cành nhỏ, chỉ giữ lại thân cây chính rồi tỉ mẩn ngồi quét một lớp nước vôi vào đầu cành; sau đó ươm xuống chỗ đất ẩm giàu dinh dưỡng. Vôi giúp phòng-chống nấm bệnh, sâu bọ hại cây.

Ba còn chỉ dẫn, đối với những cây đào đã qua sử dụng khi đem về phải trồng ngay để nhanh chóng phục hồi đào, tránh cây bị héo. Rồi sớm mai thức giấc, gặp người bạn quý mến, ba liền bứng lên mang tặng. Ba nói, hạnh phúc lớn nhất của cây là được tái sinh, hạnh phúc lớn nhất của ba là được chia sẻ. Bài học về sự nhẫn nại, kiên trì, vượt khó, sẻ chia của ba làm hành trang theo suốt cuộc đời tôi đến tận bây giờ.

Tôi đến với tháng Giêng bằng những phác thảo khó quên. Không phải đến tận bây giờ tôi mới kịp dọn lòng để cảm hoài những nét vẽ được ghép lại bằng ký ức gọn gàng, xếp ngay ngắn như thế. Chỉ là, gom chút lộc non mong bình an mùa mới; góp lòng thành cho đời thơm hoa; thêm nụ cười yêu thương sẽ không bao giờ cạn vơi.

 

 NGUYỄN THỊ DIỄM

Có thể bạn quan tâm

Vui buồn phóng viên cơ sở

Vui buồn phóng viên cơ sở

(GLO)- Với đội ngũ phóng viên ở cơ sở-những người đang công tác tại các trung tâm văn hóa-thông tin và thể thao (VH-TT-TT), việc vừa khai thác thông tin, chụp ảnh, quay phim, viết tin bài, dựng hình, đọc phát thanh... là chuyện thường ngày.

Độc đáo bộ tem thông tin liên lạc - xưa và nay

Độc đáo bộ tem thông tin liên lạc - xưa và nay

Thông tin liên lạc xưa và nay - Bộ tem như tái hiện quá trình phát triển của ngành viễn thông và báo chí, đưa chúng ta quay trở về những ký ức từ thưở sơ khai với con tem đầu tiên dán trên bức thư tay gói giấy cho đến các hình thức liên lạc, các loại hình báo chí hiện đại như ngày nay.

“Tiếp nối truyền thống 100 năm với tinh thần đổi mới, dấn thân và trách nhiệm”

“Tiếp nối truyền thống 100 năm với tinh thần đổi mới, dấn thân và trách nhiệm”

(GLO)- Đó là chỉ đạo của đồng chí Hồ Văn Niên-Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh tại hội nghị “Gặp mặt, biểu dương người làm báo tiêu biểu” và trao Giải Báo chí tỉnh Gia Lai lần thứ XIV diễn ra vào chiều 17-6 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

100 năm đồng hành cùng dân tộc

100 năm đồng hành cùng dân tộc

(GLO)- Chúng ta tự hào đã có một nền Báo chí cách mạng với thế hệ những nhà báo-chiến sĩ vừa cầm bút, vừa cầm súng ở tuyến đầu, sẵn sàng hy sinh cho Tổ quốc, với hơn 500 nhà báo là liệt sĩ, nhiều nhà báo mang thương tật suốt đời nhưng vẫn không ngừng lao động, cống hiến cho đất nước, Nhân dân.

 Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

(GLO)- Phát thanh viên là người góp phần làm nên chiều sâu cảm xúc cho khán thính giả. Có những giọng đọc qua năm tháng đã trở thành ký ức trong lòng người nghe. Trong số đó, biên dịch viên, phát thanh viên tiếng Bahnar Siu Thu của Báo Gia Lai được ví là “giọng đọc không tuổi”.

Làm báo vùng khó

Làm báo vùng khó

(GLO)- Đã dấn thân vào nghề báo, ai cũng hiểu rõ những thử thách phải vượt qua, nhất là khi tác nghiệp ở vùng khó. Song chính khi đó, chúng tôi càng hiểu rõ hơn tình cảm mà người dân dành cho người cầm bút.

null