Những vòm xanh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi khá bận rộn nên chẳng mấy khi cầm chổi quét đi những chiếc lá rụng trước nhà. Tôi cũng không có khiếu làm họa sĩ để vẽ những cành đầy lộc tươi non. Mọi liên tưởng hình dung, tôi đều cất vào câu chữ ghi trong cuốn sổ như một kho báu của cảm xúc. Lâu lâu quên khuấy, lúc mở ra thì mực đã ố, giấy đã vàng, thấy lại những con chữ ngả nghiêng chứa đựng xúc cảm của một hôm nào thật... ngô nghê.

Vậy mà, khi ngước lên thấy một vòm xanh toàn bích của thiên nhiên thì cảm nhận khác hẳn, chỉ còn lại sự trong trẻo, nhẹ nhàng, tựa như liều thuốc xoa dịu những vết thương trong tâm hồn.

Tôi nhớ tiếng hót của chim chào mào thánh thót giữa ban trưa. Một con chim có thể chỉ quanh quẩn một vùng, hết tha rác kết tổ, đẻ trứng, nuôi con, dạy chúng tập chuyền, tập bay rồi lại bắt đầu hành trình mới, y như thế mà không hề biết than thân, không cảm thấy áp lực; trong khi con người nhìn vào đó và nhận ra những đổi thay của đời mình.

Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang

Hè năm đó, ở tuổi mười bảy, tôi đã leo lên vòm xanh ấy. Đó là sự trưởng thành của một cậu bé vốn sợ độ cao, vốn coi chuyện leo trèo là việc khó như lên trời. Nhận ra cái tổ chim xinh xắn, tôi đã rắp tâm sẽ đợi những quả trứng nở ra để bắt lấy con non về nuôi, mang tiếng chim trời về khoảng sân của mình. Nhưng tôi không biết được rằng, giữa đời người dài rộng và vòng đời của loài chim đâu có song hành. Khi tôi trải qua mùa thi bận rộn để tạo lập tương lai cho mình và trèo lên mái nhà để ngó lại cái tổ ấy thì những chú chim non đã bay đi. Qua mỗi buổi trưa lích chích chuyền cành, chúng lại lớn thêm, mạnh mẽ, quả quyết hơn sự hình dung của một cậu bé rụt rè như tôi. Tôi đem điều đó nói với những người lớn và đều nhận được nụ cười. Họ cười vì tôi quá ngây thơ nhưng vòm xanh ấy đã dạy cho tôi bài học đầu tiên: chẳng có ai đợi ta, chẳng có ai chờ ta như lũ bạn ngày nào rủ mình đi học, đến lúc phải tự mạnh mẽ tìm lối đi riêng cho mình.

Từ hôm ấy, tôi ít khi ngước lên ngắm những vòm xanh. Tôi mải miết đi thật nhanh, ném mình vào những dự định, những cuộc hẹn gấp gáp. Trước mắt tôi là giờ tan tầm, là chiếc kim đồng hồ vội vã, là tiếng chuông điện thoại luôn vang bên tai những lời giục giã, trách móc. Hàng ngày, tôi làm việc trên những tầng cao, cửa sổ view xuống phố, xuống hàng cây đang đội nắng, hứng gió và phủ đầy bụi. Với tôi, cây chỉ còn là chỗ che mát cho chiếc ô tô hàng ngày, là chút ký ức vẩn vơ mà ông tôi vẫn thường kể về ngày đào vét sỏi đá, lấy đất bùn từ dưới hồ lên để trồng…

Một lần, vừa xuống xe sau chuyến du lịch, tôi ngỡ ngàng vì thấy đôi ba chiếc xe cẩu xuất hiện trên phố. Con đường trước cửa nhà tôi đã xuống cấp, phố cần diện mạo mới, vỉa hè cần được bó lại, nền đường được trải lớp nhựa mới. Nhưng có lẽ vì để mở rộng lòng đường mà người ta phải chặt hạ cả hàng cây đã lâu năm.

Chỉ trong một tuần lễ, cả khu phố mát rượi ngày nào giờ đã trơ trọi dưới nắng. Chúng ta chỉ cần 3-4 tháng để xây cất ngôi nhà nhưng phải mất đến cả chục năm mới có một hàng cây xanh mát như thế. Khi đường đã làm xong, những ô vuông được lát đá xung quanh, nhiều loại cây được mang đến trồng đều còi cọc và héo úa dần. Tôi nhìn ra cửa sổ nhớ hàng cây xưa cũ phía bên cổng trường. Mới đó đã gần hai mươi năm, không biết những tiếng chim thuở ấy giờ lưu lạc nơi nào. Vòm xanh mát tưởng như bất tận, tưởng như bất biến giờ chỉ còn trong nỗi nhớ.

Chiều, tôi rủ con trai ra trồng một cây mà người nhà đã đánh cẩn thận và gửi từ quê ra. Con tôi bày tỏ niềm thích thú. Từ hôm đó, chiều nào con cũng xách nước tưới, đưa tay đo ngọn cây xem đã cao thêm được chút nào. Cây hình như biết được yêu chiều nên cũng “nũng nịu” mà lớn lên rất chậm. Cũng phải thôi, nó đâu còn sống giữa núi đồi thanh khiết mà hàng ngày phải hứng đủ nắng gắt, mưa rào, khói bụi và muôn nỗi cực nhọc của phố thị.

Rồi cây cũng lớn lên, che mát một khoảng vỉa hè và bắt đầu có tiếng chim ngơ ngác tìm về. Lúc này, con trai tôi đã lớn, lộc ngộc, ham chơi. Một chiều, khu phố mất điện, con ngồi dưới gốc cây, tay phe phẩy quạt sau khi đi đá bóng về. Tôi bảo, con hãy nhìn lên vòm xanh kia, đó là khoảng bình yên, lặng lẽ nhất của nơi này. Con nhìn theo tay tôi chỉ và thích thú khi thấy một cánh diều của bọn trẻ bị mắc trên đó.

Tuổi thơ của mỗi người diễn ra theo những cách khác nhau. Tôi biết không phải ai cũng giàu cảm xúc nhưng trong cuộc đời luôn có những điều nhỏ bé và thú vị mà một ngày nào đó ta bất chợt nhận ra.

Có thể bạn quan tâm

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

“Mùa đi cùng tháng năm”

“Mùa đi cùng tháng năm”

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.