Những vòm xanh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi khá bận rộn nên chẳng mấy khi cầm chổi quét đi những chiếc lá rụng trước nhà. Tôi cũng không có khiếu làm họa sĩ để vẽ những cành đầy lộc tươi non. Mọi liên tưởng hình dung, tôi đều cất vào câu chữ ghi trong cuốn sổ như một kho báu của cảm xúc. Lâu lâu quên khuấy, lúc mở ra thì mực đã ố, giấy đã vàng, thấy lại những con chữ ngả nghiêng chứa đựng xúc cảm của một hôm nào thật... ngô nghê.

Vậy mà, khi ngước lên thấy một vòm xanh toàn bích của thiên nhiên thì cảm nhận khác hẳn, chỉ còn lại sự trong trẻo, nhẹ nhàng, tựa như liều thuốc xoa dịu những vết thương trong tâm hồn.

Tôi nhớ tiếng hót của chim chào mào thánh thót giữa ban trưa. Một con chim có thể chỉ quanh quẩn một vùng, hết tha rác kết tổ, đẻ trứng, nuôi con, dạy chúng tập chuyền, tập bay rồi lại bắt đầu hành trình mới, y như thế mà không hề biết than thân, không cảm thấy áp lực; trong khi con người nhìn vào đó và nhận ra những đổi thay của đời mình.

Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang

Hè năm đó, ở tuổi mười bảy, tôi đã leo lên vòm xanh ấy. Đó là sự trưởng thành của một cậu bé vốn sợ độ cao, vốn coi chuyện leo trèo là việc khó như lên trời. Nhận ra cái tổ chim xinh xắn, tôi đã rắp tâm sẽ đợi những quả trứng nở ra để bắt lấy con non về nuôi, mang tiếng chim trời về khoảng sân của mình. Nhưng tôi không biết được rằng, giữa đời người dài rộng và vòng đời của loài chim đâu có song hành. Khi tôi trải qua mùa thi bận rộn để tạo lập tương lai cho mình và trèo lên mái nhà để ngó lại cái tổ ấy thì những chú chim non đã bay đi. Qua mỗi buổi trưa lích chích chuyền cành, chúng lại lớn thêm, mạnh mẽ, quả quyết hơn sự hình dung của một cậu bé rụt rè như tôi. Tôi đem điều đó nói với những người lớn và đều nhận được nụ cười. Họ cười vì tôi quá ngây thơ nhưng vòm xanh ấy đã dạy cho tôi bài học đầu tiên: chẳng có ai đợi ta, chẳng có ai chờ ta như lũ bạn ngày nào rủ mình đi học, đến lúc phải tự mạnh mẽ tìm lối đi riêng cho mình.

Từ hôm ấy, tôi ít khi ngước lên ngắm những vòm xanh. Tôi mải miết đi thật nhanh, ném mình vào những dự định, những cuộc hẹn gấp gáp. Trước mắt tôi là giờ tan tầm, là chiếc kim đồng hồ vội vã, là tiếng chuông điện thoại luôn vang bên tai những lời giục giã, trách móc. Hàng ngày, tôi làm việc trên những tầng cao, cửa sổ view xuống phố, xuống hàng cây đang đội nắng, hứng gió và phủ đầy bụi. Với tôi, cây chỉ còn là chỗ che mát cho chiếc ô tô hàng ngày, là chút ký ức vẩn vơ mà ông tôi vẫn thường kể về ngày đào vét sỏi đá, lấy đất bùn từ dưới hồ lên để trồng…

Một lần, vừa xuống xe sau chuyến du lịch, tôi ngỡ ngàng vì thấy đôi ba chiếc xe cẩu xuất hiện trên phố. Con đường trước cửa nhà tôi đã xuống cấp, phố cần diện mạo mới, vỉa hè cần được bó lại, nền đường được trải lớp nhựa mới. Nhưng có lẽ vì để mở rộng lòng đường mà người ta phải chặt hạ cả hàng cây đã lâu năm.

Chỉ trong một tuần lễ, cả khu phố mát rượi ngày nào giờ đã trơ trọi dưới nắng. Chúng ta chỉ cần 3-4 tháng để xây cất ngôi nhà nhưng phải mất đến cả chục năm mới có một hàng cây xanh mát như thế. Khi đường đã làm xong, những ô vuông được lát đá xung quanh, nhiều loại cây được mang đến trồng đều còi cọc và héo úa dần. Tôi nhìn ra cửa sổ nhớ hàng cây xưa cũ phía bên cổng trường. Mới đó đã gần hai mươi năm, không biết những tiếng chim thuở ấy giờ lưu lạc nơi nào. Vòm xanh mát tưởng như bất tận, tưởng như bất biến giờ chỉ còn trong nỗi nhớ.

Chiều, tôi rủ con trai ra trồng một cây mà người nhà đã đánh cẩn thận và gửi từ quê ra. Con tôi bày tỏ niềm thích thú. Từ hôm đó, chiều nào con cũng xách nước tưới, đưa tay đo ngọn cây xem đã cao thêm được chút nào. Cây hình như biết được yêu chiều nên cũng “nũng nịu” mà lớn lên rất chậm. Cũng phải thôi, nó đâu còn sống giữa núi đồi thanh khiết mà hàng ngày phải hứng đủ nắng gắt, mưa rào, khói bụi và muôn nỗi cực nhọc của phố thị.

Rồi cây cũng lớn lên, che mát một khoảng vỉa hè và bắt đầu có tiếng chim ngơ ngác tìm về. Lúc này, con trai tôi đã lớn, lộc ngộc, ham chơi. Một chiều, khu phố mất điện, con ngồi dưới gốc cây, tay phe phẩy quạt sau khi đi đá bóng về. Tôi bảo, con hãy nhìn lên vòm xanh kia, đó là khoảng bình yên, lặng lẽ nhất của nơi này. Con nhìn theo tay tôi chỉ và thích thú khi thấy một cánh diều của bọn trẻ bị mắc trên đó.

Tuổi thơ của mỗi người diễn ra theo những cách khác nhau. Tôi biết không phải ai cũng giàu cảm xúc nhưng trong cuộc đời luôn có những điều nhỏ bé và thú vị mà một ngày nào đó ta bất chợt nhận ra.

Có thể bạn quan tâm

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

null