Những tháng ngày quen

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam

(GLO)- Tôi thức dậy khi đồng hồ vừa điểm 5 giờ sáng với nhạc điệu quen thuộc. Ly cà phê uống dở đêm qua nằm chơ vơ nơi bàn giấy. Ngồi yên trên giường hồi lâu, tôi nhìn khắp một lượt gian phòng nhỏ và nghĩ về ngày mới của mình. Hôm nay sẽ bắt đầu như thế nào, khép lại ra sao, có gì đổi khác với ngày qua hay không?

Trong ánh sáng tháng 3, Gia Lai vẫn còn chút lạnh vào những buổi sớm. Tôi chọn chiếc áo len màu xanh rêu để đến lớp với học trò. Viên long não còn sực ấm trong tủ áo. Mùi len dạ thoảng vào cánh mũi. Ra đường khi bình minh vừa tỏ rạng, thấy thiên nhiên dường như cũng “mẫn cảm” như người, cây cối cứ mờ mờ trong màu xám xanh của mùa nghịch gió. Nắng lên từng vạt mỏng. Tôi chưa nghe ra thanh âm sống động của tháng 3 Tây Nguyên hằng có. Hay bởi miền đất này vẫn chưa bùng cháy tín hiệu của thời gian. Có vẻ mùa khô năm này hãy còn là ẩn số.

Khi nhận ra nhịp điệu của cuộc sống luôn luôn biến đổi, từ trong mùa màng, cảnh sắc, tiết trời... tôi cảm giác mình đang chậm chạp và “cũ” dần đi. Nhất là khi chứng kiến nhiều người hối hả vươn tới từng đích đến của cuộc đời, nhanh đến nỗi tưởng như họ vừa cầm đồng hồ bấm giờ trên tay vừa chạy. Còn tôi, ngày tháng nào cũng chỉ loay hoay với chừng ấy việc, thông thuộc chừng ấy điều. Ngày nối ngày, bao cuộc gặp gỡ rồi chia ly luôn nhắc nhớ tôi về quỹ thời gian còn lại của tuổi tác. Nhưng khi đã quá quen với công việc, những người bạn hay một không gian đủ sự bảo bọc thì con người bắt đầu ngại chuyển dời.

Tôi từng có ý nghĩ thay đổi nhịp sống, thay đổi hoàn cảnh sống của mình nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa biết khi nào mới có thể bắt đầu việc ấy. Ý nghĩ “Không được phép sống trong sự chắc chắn” đôi khi cũng khiến tôi tự hoài nghi chính mình.

Minh họa: Nguyễn Văn Chung

Minh họa: Nguyễn Văn Chung

Hy vọng vào sự đổi thay cũng giống như bạn đang chờ một cơn giông lạ. Tôi không cố giấu cái ý muốn có vẻ xa vời của mình, rằng ngày nào đó sẽ được thử làm công việc mới, mở lòng đón nhận một vài người bạn mới hay lui tới nơi chốn lạ lẫm hơn bây giờ. Chưa kể, những trang viết đậm đầy hơi thở cuộc sống là ước vọng lớn lao của người cầm bút. Văn chương cần chất liệu, cần vốn sống biết bao!

Tôi thích mình lang thang vui thú với từng ngõ ngách của phố phường, nhìn ngắm đó đây cho tường tận những vui buồn của nhân thế. Để khi trở về, chọn lối sống tách biệt, cô đơn và viết thì tôi vẫn an tâm với quyết định của mình. Nhưng chuyện này có thực sự khiến tôi sôi nổi hơn chăng? Con người ta vẫn thường lóng ngóng với những câu hỏi nối dài trên hành trình đi tìm chính mình như thế.

Thay đổi nhịp điệu cuộc sống không đơn giản như cách chúng ta thử một thức uống mới. Đôi khi thay đổi đồng nghĩa với sự từ bỏ. Khát vọng được sống những tháng ngày tươi mới luôn giục giã con tim nhưng sự yên bình của hiện tại cũng làm bao người phải phân vân.

Giả sử nếu một ngày kia nhận ra công việc, môi trường và điều kiện sống mới mẻ cũng không phù hợp, liệu tôi có còn đủ niềm tin để tiếp tục đổi thay? Và có phải, do tôi chưa thật sự hết mình với cảnh ngộ hiện tại nên mới nghĩ về những điều xa xôi hay không? Thỉnh thoảng chạy xe trên đường, tôi cũng định thần và soi xét lại.

Tuổi trẻ qua đi cũng là lúc chúng ta bắt đầu nghĩ nhiều về sự đổi thay. Đổi thay của cảnh trí bốn mùa, của tâm tưởng và cả nhịp điệu những tháng ngày quen. Có những câu hỏi đánh thức tôi mỗi ngày. Dù câu trả lời là chuyện không thể một sớm một chiều mà thành tựu được.

Có thể bạn quan tâm

Chòi rẫy

Chòi rẫy

(GLO)- Trong rẫy của người Jrai bao giờ cũng có một cái chòi. Sau khi thu hoạch nông sản, tất cả sẽ được cất giữ tại chòi rẫy.
Thương những bờ xanh

Thương những bờ xanh

(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.
Nhà

Nhà

(GLO)- Bạn từ phố về quê chơi. Suốt đêm đầu tiên, tôi nghe tiếng bạn trở mình, lục đục đi ra, đi vào. Sáng dậy, mắt bạn đỏ kè, ngồi uống cà phê còn ngâm nga câu: “Thức đêm mới biết đêm dài”.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Ngồi ngắm sương mù

Ngồi ngắm sương mù

(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”. 
Chờ mùa

Chờ mùa

(GLO)- Ông bà thường nói: Mưa lúc nào mát mặt lúc ấy! Đó là khi trời oi bức, khô hanh, chứ lê rê mãi hoài món “đặc sản” mưa cao nguyên thì quả thực là... rát mặt. Thức dậy trong tiếng mưa rơi ràn rạt trên mái hiên sau một đêm chập chờn, hẳn là nhiều người sẽ có tâm trạng chờ mùa, chờ nắng.
Nhớ thu xưa

Nhớ thu xưa

(GLO)- Ngày ấy, khi những cây mù u trong vườn nhà nở chùm hoa trắng phảng phất hương thơm thì tôi biết trời đã sang thu.
Thân thương quà tặng

Thân thương quà tặng

(GLO)- Tặng quà và nhận quà là một phần trong cuộc sống của mỗi người, trong mọi nền văn hóa. Dù ở hoàn cảnh khác nhau, món quà không giống nhau, nhưng tình cảm dành cho nhau luôn là điều đáng quý.
Nỗi lo mùa mưa

Nỗi lo mùa mưa

(GLO)- Hồi trước, vào những ngày mưa dầm, má tôi thường nhìn trời mà than: Mưa vầy đồng ngập nước hết, lúa hư lấy gì mà ăn đây!
Gác bếp ngày mưa

Gác bếp ngày mưa

Nhìn cơn mưa đổ xuống như trút mà hắn thở dài. Cả tháng nay mưa liên miên. Mưa lang thang qua những mái ngói nâu trầm, rỉ rả trong từng kẽ hở của thưng ván.
Sự chân thành

Sự chân thành

(GLO)- Sau khi bố mất, bạn tôi đưa mẹ lên thành phố sống cùng. Vì vốn quen với cuộc sống nông thôn, với anh em, hàng xóm láng giềng ở quê nên bà thường bảo buồn, muốn về nhà. Con cái động viên kiểu gì bà cũng không chịu ở.

Hoàng hôn Tây Nguyên

Hoàng hôn Tây Nguyên

(GLO)- “Người đã hẹn đi về phía núi/để thấy hàng thông châm lá vào chiều/khi nỗi nhớ gối lên hoàng hôn ngủ/ta thành ngọn đá chờ trông”. Văng vẳng bên tai mấy câu thơ trong bài “Đá núi” của tác giả Lữ Hồng, khi tôi đang lặng người ngắm hoàng hôn buông nơi núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.
Hương mùa thu

Hương mùa thu

(GLO)- Miền Trung quê tôi không có mùa thu như ngoài Bắc. Nhưng ấn tượng về mùa thu trong tuổi thơ tôi là mùa thị chín vàng ươm.
Căn bếp ngày xưa

Căn bếp ngày xưa

(GLO)- Con trai tôi từ nhà hàng xóm trở về với khuôn mặt đầy nhọ. Thằng bé nhoẻn miệng cười tươi, trên tay là củ khoai lang nướng. Con đưa tay quệt ngang trán, lớp nhọ trộn lẫn với mồ hôi khiến mặt càng thêm nhem nhuốc. Chỉ bấy nhiêu thôi mà lòng tôi lại rộn lên bao xúc cảm.

Chiếc đèn bão

Chiếc đèn bão

(GLO)- Mấy hôm nay, trời mưa dầm dề khiến tôi lại nhớ tới chiếc đèn bão. Mẹ tôi nói, chiếc đèn này có mặt trong gia đình trước lúc tôi chào đời. Sở dĩ người ta gọi là đèn bão vì nó có khả năng chịu gió bão rất tốt.
Tình bạn

Tình bạn

(GLO)- Tôi có một ông bạn đã quá cố. Khi còn sống, cuộc sống gia đình ông không mấy hạnh phúc. Bù lại, ông có rất nhiều bạn.

“Như vị muối chung lòng biển mặn”

“Như vị muối chung lòng biển mặn”

(GLO)- Nhiều lần, tôi thử đứng trước những cánh đồng muối để tìm cho được vẻ đẹp lấp lánh trong những câu chuyện về đời muối. Những hạt muối đi vào đời sống, nếp nghĩ của bao người và chứa đựng cả một đại dương yêu thương.