Mùa hoa gạo nở trong ký ức

0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
Cây gạo cổ thụ đầu làng đã bị người ta chặt. Tôi cũng không nhớ từ khi nào, nhưng mỗi lần về làng, dừng lại nơi đó vẫn cứ thấy bồi hồi. Giờ những chùm hoa đỏ chỉ còn chập chờn trong ký ức.
Mùa hoa gạo nở trong ký ức ảnh 1

Cũng không biết từ khi nào hoa gạo lại gắn liền với tháng 3. Bởi thế, nhiều câu ca cũng ra đời từ đó. Tháng ba đom đóm bay ra, hoa gạo rụng xuống thì tra hạt vừng. Hay Bao giờ cho đến tháng 3/Hoa gạo rụng xuống bà già đắp chăn. Cũng không ít người đọc thành “bà già cất chăn”, ý ám chỉ khi hoa gạo nở cũng là thời điểm xuân sắp tàn để đón cái hè oi ả. Mỗi bông hoa giống như một đốm lửa nhỏ. Nếu cả cây cùng nở rộ, chẳng khác gì ngọn đèn hoa khổng lồ.

Hoa gạo vốn gắn liền với các vùng quê, đặc biệt ở phía Bắc. Đầu làng nào cũng trồng cây gạo như một tín hiệu báo thời gian. Đông đến, cây gạo chỉ còn những thân, cành trơ trọi, khẳng khiu chờ những nụ nhú lên rồi to dần và bung nở. Khi lá non xum xuê, ẩn trong những tán lá là những quả nhỏ chứa các sợi, trắng tựa như sợi bông xen kẽ hạt.

Tôi chẳng nhớ cây gạo đầu làng mình có từ khi nào. Khi đến tuổi cắp sách đến trường, mỗi mùa hoa nở, đám học sinh chúng tôi đều cố đi sớm một chút, hay buổi chiều về nán lại lâu hơn để lượm những bông hoa mới rụng, còn tươi rói kết thành cả xâu như đèn hoa. Vì thân cây chằng chịt gai nên ít ai dám trèo lên để lấy nụ, hoa của nó.

Vậy nên, cả đám học sinh đành lấy hoa, nụ gạo bằng cách ném gạch, đá hay những mẩu cây nhỏ. Những nụ hoa chưa nở còn tách được lớp vỏ ngoài ra ăn. Hay bóc vào lớp trong cùng còn có hạt gạo, ăn bùi hơn cả đậu phộng. Đến khi cây gạo kết quả rồi quả khô, những sợi bông trắng phất phơ rụng xuống, đám học trò lại túm tụm đi lượm. Sợi bông gạo trắng, còn mềm và êm. Tuổi thơ của chúng tôi cứ thế lớn lên dưới tán những gốc cây gạo mà thấy dường như cây chẳng già đi. Bởi năm nào cũng vậy, cứ đến độ tháng 3 hoa nở, tháng 5 kết quả cũng là lúc chúng tôi chuẩn bị kết thúc năm học.

Tôi nhớ nhất những ngày hè, khi tán gạo rợp bóng dù luôn được mẹ dặn không chơi quanh gốc cây gạo, vì có ma theo. Nhiều người vẫn truyền tai nhau câu “Phật cây đa, ma cây gạo” hay “Thần cây đa, ma cây gạo”. Nhưng, nào đâu chỉ đám trẻ nhỏ như chúng tôi, những người đi làm đồng về muốn dừng chân giữa trưa hè nắng gắt cũng ngồi dưới tán cây gạo. Tôi còn nghe kể lại, có người đang bụng mang dạ chửa đi ruộng về ngồi nghỉ ở đó, rồi chuyển dạ. Sau này, đứa bé sinh ra được gọi bằng cái tên gần gũi - Gạo, như để nhắc nhớ kỷ niệm khó quên.

Gốc cây gạo mòn vẹt trong ký ức bởi những trò quậy phá của đám trẻ chăn trâu như chúng tôi giờ không còn. Sau khi đốn cây đi, đường mở rộng hơn, chỗ ấy giờ là đường bê tông bằng phẳng. Mỗi lần về quê, tôi thường đứng ở đó lâu hơn một chút, nhắm mắt lại để cảm nhận như mình đang đứng dưới tán cây cổ thụ, giữa mùa hoa nở với những cánh hoa đỏ xoay tròn trước khi rụng xuống đất.

Tháng 3 này, tôi lại về để ôn lại hoài niệm xưa. Tôi sẽ cố giữ nó thật chặt, khắc ghi thật sâu vì tôi sợ, một mai biết đâu tôi chẳng thể còn hình dung về bóng cây gạo đầu làng mình.

Link bài gốc: https://www.sggp.org.vn/mua-hoa-gao-no-trong-ky-uc-post682522.html

Có thể bạn quan tâm

Mẹ tôi

Mẹ tôi

(GLO)- Mặc dù đã 86 tuổi nhưng mẹ tôi vẫn còn rất tinh tường, minh mẫn. Những ký ức tuổi thơ của mẹ, năm tháng thời thanh niên của ba tôi hay chuyện của chị em chúng tôi, mẹ nhớ như in, thỉnh thoảng lại rủ rỉ kể cho con cháu nghe.
Bắt đầu từ hoàng hôn

Bắt đầu từ hoàng hôn

(GLO)- Ngắm hoàng hôn là một trong những điều lãng mạn nhất mà tôi dành cho mình khi tuổi đời không còn quá trẻ. Đâu đó, người ta vẫn tin rằng trong những buổi chiều, dù có nhìn về phương nào đi nữa cũng không sao tránh được nỗi buồn, vì bóng hoàng hôn thường gợi một điều gì đã vãn. Nhưng tôi có cảm giác hoàng hôn mới chính là sự bắt đầu…

Mái hiên cổ tích

Mái hiên cổ tích

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn với hiên nhà. Ngôi nhà tranh 3 gian 2 chái có mái hiên rất rộng đằng trước. Nhà Việt xưa kết cấu rất khác với các kiểu nhà đương đại: các gian trong dành làm nơi thờ cúng, ngủ nghỉ; chái làm kho hoặc bếp. Và, đương nhiên “không gian sống” cho mọi sinh hoạt còn lại, từ ăn uống, chuyện trò, nhiều khi cả việc tiếp khách nữa… đều dồn hết nơi hiên nhà.

Khu vườn của ngoại

Khu vườn của ngoại

(GLO)- Tôi vừa về quê thăm ngoại, thăm ngôi nhà và mảnh vườn thời thơ ấu. Gió khẽ đưa hương thiên lý sau vườn phả vào không gian ắp đầy kỷ niệm. Hàng cau trước ngõ ngày nào như gầy đi nhiều hơn.
Quán nhớ

Quán nhớ

(GLO)- Tôi tự đặt tên quán như vậy vì có bao nhiêu nuối tiếc ở nơi này. Quán nhỏ, nhìn ra mặt hồ, đường thoáng, vậy mà bao lần tôi đã lỡ hẹn với người mình ngóng đợi. Người tôi hẹn đã không đến được vì lỡ chuyến xe, vì phải gấp gáp quay về đưa người thân tới bệnh viện. Hoặc có khi tôi nhắn tin không hồi âm, gọi điện thoại thì mới biết chiếc sim ấy đã thuộc về người khác.
Pleiku mùa thay lá

Pleiku mùa thay lá

(GLO)- Những ngày này, dạo trên các tuyến phố ở Pleiku (tỉnh Gia Lai) như: Lê Hồng Phong, Tăng Bạt Hổ, Lê Duẩn... tôi lại nhớ đến câu thơ của Olga Berggoltz do Bằng Việt dịch: “Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng”, như một thông điệp giàu ý nghĩa: “Hãy biết quý trọng tất cả những gì chúng ta đang có. Hạnh phúc cũng mong manh như lá, hãy nâng niu khi nó còn ở trên cành”.

Nhành mai nở muộn

Nhành mai nở muộn

Hoài chạy ào vào nhà như một cơn gió. Con bé có vẻ khựng lại tí tẹo khi nhìn mẹ ngồi bên cửa sổ, mắt hướng ra khoảng sân đầy ánh trăng. Mùi tinh dầu quế nhè nhẹ len trong không gian và tiếng hát Thái Thanh đầy xót xa. Khi mẹ nghe Thái Thanh, đốt tinh dầu, là lúc bà đang có những nỗi niềm giấu kín.
Khu vườn tháng Giêng

Khu vườn tháng Giêng

(GLO)- Năm nay, tôi nhận ra trong khu vườn nhà mình có một mùa xuân thật khác. Mùa xuân bước ra từ mộc mạc, cũ kỹ của các loại cây, từ cành khẳng khiu, từ tiếng chim quen thuộc như một bài học mới, bài học của vườn xưa.

Nhịp thời gian

Nhịp thời gian

(GLO)- Qua ngày lập xuân, tiết trời ấm áp hẳn. Sớm mai đã không còn cảm giác buôn buốt của mùa đông len trong không gian nữa. Trời vẫn se se dìu dịu, nhưng cái lạnh vừa đủ khiến con người khẽ nhen lên cảm giác dễ chịu, thư thái.
Đường đen ngày ấy

Đường đen ngày ấy

(GLO)- Nhà tôi trồng đám mía bên sông. Vào vụ thu hoạch, ba tôi chở mía cây tới lò để ép và nấu được 2 thùng đường đen. Số đường ấy, mẹ bán 1 thùng, còn 1 thùng để dành nhà ăn.

Bến sông hoa vàng

Bến sông hoa vàng

Sáng chớm lạnh. Mùi lom khom dưới bến sông múc từng gàu nước tưới khóm hoa vàng. Tháng này nước sông lờ lợ, không mặn cũng chẳng ngọt. Công việc ấy cứ lặp đi lặp lại sớm chiều, ngày này qua ngày khác. Đáp lại những chăm chút, nâng niu của Mùi, lúc nào khóm hoa cũng nở vàng rực rỡ. Hoa sao nhái, cúc vạn thọ, mào gà vàng… cứ thay nhau nở rộ. Bến sông vì thế mà đẹp hơn rất nhiều. Có đoạn Mùi đi xa, không ai tưới hoa, đến khi trở về thì hoa đã tàn. Mùi buồn man mác.
Hoa mùa xuân

Hoa mùa xuân

(GLO)- 1. Trong nhà, cành tuyết mai bé xinh đã đơm hoa trắng tinh khiết từ những chiếc nụ be bé màu xanh. Những bông hoa năm cánh nhụy vàng bật lên từ cành lá khẳng khiu.

Gần lại với thiên nhiên

Gần lại với thiên nhiên

(GLO)- Tôi bắt đầu giờ học bằng một yêu cầu đặt ra tưởng chừng rất dễ chia sẻ với học trò: “Hãy kể lại một trải nghiệm của bản thân em với thiên nhiên”. Thế nhưng, lớp học lặng phắc, không một cánh tay nào giơ lên. Sau một hồi gợi mở thì vài em rụt rè kể lại buổi khám phá công viên hoặc về quê, nhưng ấn tượng cũng không thật sự sâu đậm.
“Tháng Giêng rét đài”

“Tháng Giêng rét đài”

(GLO)- Những năm trước, sau Tết Nguyên đán, tiết trời dần ấm lên. Năm nay, tháng Giêng đã sang nửa chừng nhưng cái lạnh cứ dùng dằng. Chừng như luyến lưu, tiếc nhớ cuộc dạo chơi với xuân thì nên cái lạnh vẫn ung dung tản bộ chiều nay. Lẽ nào tiết trời bất thường, không tuân theo 24 tiểu tiết, trên cơ sở lịch âm điển hình.
Chuyện với núi đồi

Chuyện với núi đồi

(GLO)- Tôi chạm vào những đóa hoa đang độ mãn khai, khi mùa xuân, như một khách mời trong bữa tiệc lộng lẫy nhất đang bước những bước khoan thai để bắt đầu hành trình mới. Mùa xuân như đang hát khúc du dương trên khắp núi đồi.
Hàng cây thương nhớ

Hàng cây thương nhớ

(GLO)- Chẳng biết vì lẽ gì, những ngày tháng Giêng, người ta hay tìm về cội rễ. Từ bó mùi già để thêm hương lành thanh tịnh đón năm mới đến những gốc mai, gốc đào và những chuyến hồi hương để tìm về cội nguồn. Còn tôi, mỗi lần trở về quê nhà-nơi phố núi trong tháng Giêng lại nhớ hàng cây hai bên đường như dẫn lối về một trời kỷ niệm.