Có một phố núi trong tim

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi đã từng nghe, đại ý, du lịch là dịch chuyển từ nơi sống chán nản của mình đến nơi sống chán nản của người khác. Tôi cũng từng đọc: “Các bác sĩ thường khuyên bệnh nhân một cách khôn ngoan rằng nên đổi gió và thay đổi khung cảnh sống” và “hành trình của chúng ta là những chuyến đi vòng quanh, các bác sĩ chỉ kê đơn cho những căn bệnh ngoài da” (“Walden-Một mình sống trong rừng” của Henry David Thoreau).

Và, tôi nhận ra một điều thú vị từ những nghịch lý hài hước trên, mượn câu thơ nổi tiếng của Chế Lan Viên để tạm diễn đạt điều mình nghĩ: “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở/Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”.

Đến những vùng đất mới, con người mới, phong tục tập quán mới, ta thấy lạ, thấy thích thú, thấy thương mến, suy tư… Trong mênh mang những cảm xúc mới mẻ khi đặt chân lên xứ lạ, có ai chợt nhớ về nơi mình đang sống với nhịp chảy trôi bình lặng ngày ngày, có hình dung mảnh đất mình gắn bó đã và đang để thương để nhớ cho khách phương xa? Tôi đã nghĩ đến Phố núi thân yêu khi chạm vào những khoảnh khắc ấy.

Đường phố Pleiku rợp bóng cây xanh. Ảnh: Nguyễn Thị Diễm

Đường phố Pleiku rợp bóng cây xanh. Ảnh: Nguyễn Thị Diễm

Pleiku của tôi không phải quá sầm uất và nhộn nhịp như nhiều thành phố khác và có lẽ còn lâu mới vùn vụt thay da đổi thịt, sừng sững dọc ngang tòa đài, cao ốc mọc lên như phép màu. Bù lại, không thể phủ nhận, Pleiku là một thành phố bình yên, thoáng đãng như xưa nay vẫn thế. Hàng ngày, ta thường nhận lấy không khí trong lành và không gian khoáng đạt của phố mà quên mất rằng, mỗi ngày có bao nhiêu thành phố hiện đại ngột ngạt trong còi, khói, bụi và người. Ai đi xa về phố có lẽ cũng cảm thấy sảng khoái, nhẹ nhõm khi vừa đáp máy bay hay vừa đón cuốc xe ôm về nhà giữa tinh sương mát lành và êm đềm của thành phố còn ngái ngủ. Cảm giác quen thuộc đến mức, ta thường quên và chẳng bận lòng.

Ở đâu cũng vậy, sự phát triển của kinh tế chẳng đánh đổi bằng những mất mát âm thầm hay hiển lộ của thiên nhiên, môi trường. Nhưng lựa chọn phát triển bền vững về thành phố xanh-sạch-đẹp vẫn là lựa chọn sáng suốt cuối cùng. Ở đó, yếu tố tư duy văn hóa và thẩm mỹ, sự nhạy bén và khoa học là cốt lõi để tạo nên sự phát triển đột phá và bền vững.

Pleiku không phải quá sầm uất và nhộn nhịp như nhiều thành phố khác. Ảnh: Phương Vi

Pleiku không phải quá sầm uất và nhộn nhịp như nhiều thành phố khác. Ảnh: Phương Vi

Tôi thầm nghĩ, có phải những điều gây thương nhớ nhất, bất ngờ nhất lại là những điều hàng ngày cứ vô tình chảy trôi qua ta. Chỉ khi xa, cái lẽ thường hiện hữu ấy lại sống dậy thao thiết, khắc khoải, gọi thành tên, thành hình, thành hương, thành màu trong nỗi nhớ, tự nhiên mà sâu sắc. Ban mai xanh tươi, ban mai thơm nức hương cà phê, da diết xanh thẳm trời và mơn man gió biếc, rực rỡ nắng vàng và cả đắm đuối mưa dầm. Còn đây nữa những vạt hoa cà phê trắng trong, tinh khiết, lấp lóa những đồi cỏ hồng pha ráng chiều… Tất cả sẽ là ký ức lộng lẫy, độc quyền về một thành phố vốn không quá tấp nập và sầm uất như những thành phố lớn khác.

Có vô vàn những hạnh phúc giản dị ẩn sau những cái bình thường của cuộc sống nơi này: thong thả tản bộ qua Quảng trường Đại Đoàn Kết khi nắng chiều chưa tắt mà chim đã lích chích gọi bầy, nhấp một ngụm ngọt đắng tan mềm trong cuống họng mỗi sớm, chiêu một tách trà ấm nóng lúc ban mai ướm lạnh… Những niềm vui thật dung dị và lặng lẽ mà nếu không để tâm ta thấy nó sẽ trôi qua an nhiên như nhịp thời gian, ngày nối ngày. Hạnh phúc bền bỉ nhất có lẽ là hạnh phúc đang có, chẳng phải là cái gì cao xa đã mất hay chưa tới. Hiểu vậy để trân quý hơn những gì ta nhận được từ thành phố thân yêu và cuộc sống yên bình này.

Phố núi bé nhỏ, khiêm nhường, nhưng cũng vừa đủ để cho ta thấy sự cân bằng, thoải mái. Có hiện đại sẽ có truyền thống, có bản sắc sẽ có hòa nhập, có thủ phủ sẽ có vùng đệm, mỗi vùng với những cái có ấy sẽ nối dài và làm đầy sự phát triển không ngừng của đất nước. Chỉ có yêu thương gắn bó với Pleiku là duy nhất, nguyên vẹn. Đất banzan vẫn đỏ quạch, trời Tây Nguyên vẫn tươi xanh lồng lộng, nắng gió vẫn ngút ngàn, Biển Hồ vẫn ngọc ngà lấp lóa, thiên nhiên sống đời mình mãnh liệt và tận cùng, như tâm hồn con người Phố núi luôn phóng khoáng, dạt dào…

Dẫu biết “Ta không thể nuôi nhau bằng những ánh sao trời” và dẫu có băn khoăn “Ta sẽ bắt đầu điều gì khi bình minh thức dậy/Đi về phía biển khơi hay trở lại rừng?” (thơ Nguyễn Quang Thiều), bởi cuộc sống là chuỗi dài những bộn bề lo toan, những trăn trở và lựa chọn để đi đến những gì tốt đẹp và trọn vẹn. Nhưng bằng tình yêu và trách nhiệm, ta hoàn toàn có thể giữ một niềm tin đầy đủ và mãnh liệt về một thành phố đáng sống, giàu bản sắc và phát triển vững bền.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

Tháng ba

Tháng ba

(GLO)- Tháng ba về, vùng đất Tây Nguyên lại chuyển mình trong một bản hòa ca của sắc màu và hương thơm. Đây là một trong những thời điểm đẹp và đặc biệt nhất trong năm của cao nguyên đầy nắng gió này. Cả đất trời trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết, dễ khiến lòng người lưu luyến nhớ thương.