Ngày sang xuân

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Những ngày cuối năm, con đường như dài hơn cho người lữ khách tha hương ngóng về. Cả một triền đê nhìn sang, nước con sông Đuống quê tôi lững lờ trôi xuôi theo dòng chảy.

Những ngày cuối năm, con đường như dài hơn cho người lữ khách tha hương ngóng về. Cả một triền đê nhìn sang, nước con sông Đuống quê tôi lững lờ trôi xuôi theo dòng chảy.

Chiếc thuyền nhỏ của ngư ông dạt vào bờ mắc cạn, vài cơn gió rét nổi hứng ngược chiều, như muốn thổi bay buổi cái đìu hiu, trời mây xám một mùa đông màu bàng bạc.

Bài hát cũ bỗng vang lên trong chiếc đài của ông cụ ngồi bên quán tạp hóa nhỏ, tôi nghe khi bước qua đường: “Mùa xuân đến, đạp xe trên phố, tóc xõa vai mềm”. (Thanh Tùng). Giai điệu bài hát hay đến day dứt như hút hồn tôi về khoảng thời gian xưa. Ngày ấy, cũng những ngày cuối năm này, mẹ tôi còn là cô công nhân vừa tròn đôi mươi, đạp chiếc xe Thống Nhất vào nhà máy dệt thảm len làm việc.

Ông bà tôi cùng đàn cháu con quây quần trong căn nhà năm gian, ngói phủ đầy rêu phong. Bà đưa tay đẩy cái liếp bằng tre và bê rất nhiều nan chổi ra phơi. Tranh thủ cái nắng hiếm hoi của mùa đông còn sót lại, bà sẽ quấn thành những chiếc chổi nan thật đẹp, đem bán trên buổi chợ phiên. Có tiền bán chổi, bà sẽ mua đồ để gói bánh chưng, tết đang đến kề bên thật gần.

Ông chẻ thêm chiếc đóm từ gióng tre làm mồi châm thuốc. Ông buộc bó đũa đã vót mịn để tết đến kịp dùng. Cả một cái sân gạch nhỏ mà ngổn ngang những thanh nan tre được chẻ ra làm nhiều phần để bà quấn chổi. Chỗ này một ít lạt tre, chỗ kia một bó nan xòe hình chiếc quạt. Sân ướt vệt nước mưa hôm trước, hôm nay cái nắng hanh hao, làm khô chiếc áo bà phơi trên sào, phất phơ trước gió.

Cuộc đời của bà, bao mùa xuân đã vắng mặt ông, là khi ông kháng chiến xa nhà. Bà tần tảo nuôi mẹ, các dì và cậu khôn lớn. Ngẫm về những cuộc đời của mỗi con người, ai cũng từng vắng mặt trong một đoạn đời của nhau? Lúc ấy họ ở đâu? Có nhiều lý do, nhưng ai cũng mong mùa xuân họ sẽ cùng hội ngộ.

Buổi chiều cuối năm, cơn gió mùa Đông Bắc còn làm mình làm mẩy trên đầu ngọn tre thêm lè lẹ cái rét. Mẹ lấy cha là anh bạn hàng xóm có ngôi nhà ngay nhà kề bên, rồi sinh ra tôi đúng vào ngày mùa xuân trời đang còn rét lộc. Mẹ mua cho tôi chiếc áo phao màu hồng phấn để tôi diện tết.

Vẫn phất phơ trong giấc mơ tôi, giấc mơ có cô bé mặc áo phao màu hồng chạy chơi cùng đám bạn trốn tìm ngoài ngõ. Ngày sắp tết, người ta mắc thêm bóng điện thắp sáng trên cao. Bọn trẻ quanh xóm rủ nhau chơi nhảy lò cò. Mẹ tôi vẫy tay gọi cô bé có chiếc áo phớt hồng về ăn cơm tất niên kẻo muộn.

Cả nhà quây quần bên mâm cơm, tôi thấy đông người lao xao tiếng cười nói. Chú thím tôi từ gian bếp dưới, cúi đầu qua hàng bắp ngô treo trên gác mái đi ra.

Bà bóc bánh chưng, từng hạt gạo nếp dẻo thơm xanh rền trong thớ lá. Vài hũ rượu ông ngâm chuối hột và sen củ, men rượu cay, vài ngụm nhỏ làm sức khoẻ ông tràn đầy. Trên bàn thờ, mùi hương trầm đưa hương neo vào khứu giác tôi bao nỗi niềm ngóng đợi.

Chờ tới lúc giao thừa, tôi lên giường nằm cùng ông, đắp chăn bông và cho chiếc đài pin vào trong chăn nghe chương trình ca nhạc. Và bài hát ấy, bài hát Lời tỏ tình của mùa xuân lại khe khẽ cất lên: "Em ơi nghe chăng mùa xuân? Mùa xuân hát ở trong lòng".

Lời bài hát như ngân nga bên cành hoa đào ông tỉa tót cắm vào lọ ban chiều, như rực rỡ bên câu đối đỏ ông thảo bút lượn từng nét chữ. Bài hát in sâu vào trong tiềm thức của tôi, ghim điều gì đó khiến tôi phải thật nhớ. Một gian bếp cũ, tiếng nói của bà, đôi mắt ông ngồi trông xa; tay ông gẩy tàn thuốc trong chiếc điếu bát, chậm rãi kể về ngày tết của ông hồi còn nhỏ, theo mẹ lên chợ Phủ ăn hai hào bún riêu cua.

Giao thừa tới, bà sắp mâm cúng tất niên ngoài trời. Tôi chạy ra hiên, nghe tràng pháo người ta đốt nổ giòn khắp xóm. Khoảnh khắc 0 giờ 0 phút, thời khắc năm cũ bước sang năm mới thật thiêng liêng, ai cũng mong niềm hy vọng tràn đầy. Bố ra vườn hái vài nhánh lộc non đặt lên bàn thờ, mong năm mới những lá chồi đâm thêm niềm hy vọng.

Ngày sang xuân của năm xưa còn đó, tôi theo thời gian mang hy vọng lớn lên. Kỷ niệm tươi đẹp của mùa xuân như chiếc bánh chưng xanh, xếp chồng lên nhau trong ngăn ký ức. Khoảnh khắc giao thừa, chùm pháo hoa tung lên trời cao sáng rực, cả nhà bên nhau nói cười rưng rức, bên thềm xuân khẽ rụng một cánh hoa.

Mùa xuân bên tôi, mùa xuân mãi như khúc nhạc ngân nga lắng đọng. Ông ơi! Chén rượu ngày xuân cha rót vẫn còn nồng! Bà ơi! Trầu vẫn têm trên cơi đỏ thắm! Mùa xuân đã về, hoa đã nở, chồi đã nhú, nơi đầu ngõ xôn xao những hạt mưa bay…

NGUYỄN THỊ THANH NGA

Địa chỉ: Khu phố Lựa, phường Việt Hùng, thị xã Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh

Email: thanhnga1887@gmail.com

Có thể bạn quan tâm

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.